古诗词

送郑丈

叶适

有志虽身健,开心在岁寒。yǒu zhì suī shēn jiàn,kāi xīn zài suì hán。
一时诸老尽,多见大名难。yī shí zhū lǎo jǐn,duō jiàn dà míng nán。
湖海方连旱,瓯闽适少宽。hú hǎi fāng lián hàn,ōu mǐn shì shǎo kuān。
为州人不乏,千万强加餐。wèi zhōu rén bù fá,qiān wàn qiáng jiā cān。
叶适

叶适

叶适(1150年5月26日—1223年2月21日),字正则,号水心居士,温州永嘉(今浙江温州)人,南宋著名思想家、文学家、政论家,世称水心先生。嘉定十六年(1223年),叶适去世,年七十四,赠光禄大夫,获谥“文定”(一作忠定),故又称“叶文定”、“叶忠定”。叶适主张功利之学,反对空谈性命,对朱熹学说提出批评,为永嘉学派集大成者。他所代表的永嘉事功学派,与当时朱熹的理学、陆九渊的心学并列为“南宋三大学派”,对后世影响深远,是温州创业精神的思想发源。著有《水心先生文集》、《水心别集》、《习学记言》等。 叶适的作品>>

猜您喜欢

周宗夷东山堂

叶适

城嶂标扆极,谁家特有山。chéng zhàng biāo yǐ jí,shuí jiā tè yǒu shān。
偏怜东崦好,只对北堂闲。piān lián dōng yān hǎo,zhǐ duì běi táng xián。
动石低檐住,流莺拂槛还。dòng shí dī yán zhù,liú yīng fú kǎn hái。
仙关锁琼海,幽梦或时攀。xiān guān suǒ qióng hǎi,yōu mèng huò shí pān。

丘安人挽诗

叶适

左司遗事远,介妇古风存。zuǒ sī yí shì yuǎn,jiè fù gǔ fēng cún。
业广添新宅,儒多起旧门。yè guǎng tiān xīn zhái,rú duō qǐ jiù mén。
真亭留寿影,云物护山原。zhēn tíng liú shòu yǐng,yún wù hù shān yuán。
我欲攀车别,衰残阻故园。wǒ yù pān chē bié,shuāi cán zǔ gù yuán。

赵尚书挽诗二首

叶适

材业将时偶,声名斗宠新。cái yè jiāng shí ǒu,shēng míng dòu chǒng xīn。
文昌留不住,大尹政通神。wén chāng liú bù zhù,dà yǐn zhèng tōng shén。
力说和戎好,从撩相国嗔。lì shuō hé róng hǎo,cóng liāo xiāng guó chēn。
春花插秋鬓,还得自繇身。chūn huā chā qiū bìn,hái dé zì yáo shēn。

赵尚书挽诗二首

叶适

江北江南曲,吟高许和同。jiāng běi jiāng nán qū,yín gāo xǔ hé tóng。
相迎黄篾浪,失笑白蘋风。xiāng yíng huáng miè làng,shī xiào bái píng fēng。
老病犹贪活,漂零各陨空。lǎo bìng yóu tān huó,piāo líng gè yǔn kōng。
长怀洞庭橘,买宅傍墙东。zhǎng huái dòng tíng jú,mǎi zhái bàng qiáng dōng。

题郭希吕刘咏道游雁荡诗后

叶适

隐刘甘隐沦,老郭亦离群。yǐn liú gān yǐn lún,lǎo guō yì lí qún。
自锁鱼亭月,同穿雁荡云。zì suǒ yú tíng yuè,tóng chuān yàn dàng yún。
排峰造龙质,悬水迸帘纹。pái fēng zào lóng zhì,xuán shuǐ bèng lián wén。
百种聚奇怪,从君句里分。bǎi zhǒng jù qí guài,cóng jūn jù lǐ fēn。

送戴宣子

叶适

为爱千竿玉,垂阴似古城。wèi ài qiān gān yù,chuí yīn shì gǔ chéng。
弟兄俱挺立,文献各标名。dì xiōng jù tǐng lì,wén xiàn gè biāo míng。
握粟亲年晚,浮家越浪轻。wò sù qīn nián wǎn,fú jiā yuè làng qīng。
相期早得意,还伴此君清。xiāng qī zǎo dé yì,hái bàn cǐ jūn qīng。

题仰孝廉事实后

叶适

孝子久传名,诚通物表灵。xiào zi jiǔ chuán míng,chéng tōng wù biǎo líng。
当年虎失猛,此日竹还青。dāng nián hǔ shī měng,cǐ rì zhú hái qīng。
墓垦无留菽,庭荒枕旧厅。mù kěn wú liú shū,tíng huāng zhěn jiù tīng。
惟存古题志,宝惜胜如经。wéi cún gǔ tí zhì,bǎo xī shèng rú jīng。

赠卢次夔

叶适

家住东郊深,能诗人共寻。jiā zhù dōng jiāo shēn,néng shī rén gòng xún。
冰梭间道锦,玉轸断文琴。bīng suō jiān dào jǐn,yù zhěn duàn wén qín。
城漏宵添滴,窗花昼减阴。chéng lòu xiāo tiān dī,chuāng huā zhòu jiǎn yīn。
新凉白头句,清甚费悲吟。xīn liáng bái tóu jù,qīng shén fèi bēi yín。

送赵几道邵武司户

叶适

无滩秋水平,有句官曹清。wú tān qiū shuǐ píng,yǒu jù guān cáo qīng。
杨柳欲落尽,菊花愁晚生。yáng liǔ yù luò jǐn,jú huā chóu wǎn shēng。
书多前益智,文古后垂名。shū duō qián yì zhì,wén gǔ hòu chuí míng。
功到阔深处,天教勤苦成。gōng dào kuò shēn chù,tiān jiào qín kǔ chéng。

常德郎中林公挽词

叶适

结佩声名远,怀沙兴托深。jié pèi shēng míng yuǎn,huái shā xīng tuō shēn。
惜无长绠系,终使夕阳沈。xī wú zhǎng gěng xì,zhōng shǐ xī yáng shěn。
兰省空频召,桃源不再寻。lán shěng kōng pín zhào,táo yuán bù zài xún。
虽伤有北毁,难减是南金。suī shāng yǒu běi huǐ,nán jiǎn shì nán jīn。

赠郑秀才

叶适

文苦意尤切,色低声转微。wén kǔ yì yóu qiè,sè dī shēng zhuǎn wēi。
三生住浅土,一?阻深归。sān shēng zhù qiǎn tǔ,yī zǔ shēn guī。
艺圃笔锋扫,侯门麈柄挥。yì pǔ bǐ fēng sǎo,hóu mén zhǔ bǐng huī。
何惭素车集,回绕绛旌飞。hé cán sù chē jí,huí rào jiàng jīng fēi。

赠李秀才顺之

叶适

怒涨争茅竹,安流节斗门。nù zhǎng zhēng máo zhú,ān liú jié dòu mén。
行苗存水则,缩板护河源。xíng miáo cún shuǐ zé,suō bǎn hù hé yuán。
士李昔陈义,守奚能听言。shì lǐ xī chén yì,shǒu xī néng tīng yán。
便当生庙食,禾熟赛鸡豚。biàn dāng shēng miào shí,hé shú sài jī tún。

送侯居父

叶适

宅古竹阴晚,书残灯焰稀。zhái gǔ zhú yīn wǎn,shū cán dēng yàn xī。
深知静者趣,转益宦情微。shēn zhī jìng zhě qù,zhuǎn yì huàn qíng wēi。
别殿行催甲,休工坐掩扉。bié diàn xíng cuī jiǎ,xiū gōng zuò yǎn fēi。
御前清切地,重得荐皇闱。yù qián qīng qiè dì,zhòng dé jiàn huáng wéi。

赠高竹有外侄

叶适

娶女已为客,参翁又别行。qǔ nǚ yǐ wèi kè,cān wēng yòu bié xíng。
相随小书卷,开读短灯檠。xiāng suí xiǎo shū juǎn,kāi dú duǎn dēng qíng。
野影晨迷树,天文夜照城。yě yǐng chén mí shù,tiān wén yè zhào chéng。
须将远游什,题寄老夫评。xū jiāng yuǎn yóu shén,tí jì lǎo fū píng。

赠夏肯甫

叶适

自识贤尊熟,常将远到期。zì shí xián zūn shú,cháng jiāng yuǎn dào qī。
忽传千古信,虚抱一生疑。hū chuán qiān gǔ xìn,xū bào yī shēng yí。
恨菊来何久,愁梅去转迟。hèn jú lái hé jiǔ,chóu méi qù zhuǎn chí。
应留起春蛰,词落未堪悲。yīng liú qǐ chūn zhé,cí luò wèi kān bēi。
3211234567»