古诗词

送郑丈

叶适

清庙图书宝,熙朝雅颂音。qīng miào tú shū bǎo,xī cháo yǎ sòng yīn。
频繁三节召,荏苒二毛侵。pín fán sān jié zhào,rěn rǎn èr máo qīn。
衣食家才足,丘园意亦深。yī shí jiā cái zú,qiū yuán yì yì shēn。
卧听床下士,时作武侯吟。wò tīng chuáng xià shì,shí zuò wǔ hóu yín。
叶适

叶适

叶适(1150年5月26日—1223年2月21日),字正则,号水心居士,温州永嘉(今浙江温州)人,南宋著名思想家、文学家、政论家,世称水心先生。嘉定十六年(1223年),叶适去世,年七十四,赠光禄大夫,获谥“文定”(一作忠定),故又称“叶文定”、“叶忠定”。叶适主张功利之学,反对空谈性命,对朱熹学说提出批评,为永嘉学派集大成者。他所代表的永嘉事功学派,与当时朱熹的理学、陆九渊的心学并列为“南宋三大学派”,对后世影响深远,是温州创业精神的思想发源。著有《水心先生文集》、《水心别集》、《习学记言》等。 叶适的作品>>

猜您喜欢

赠杜幼高

叶适

杜子五兄弟,词林俱上头。dù zi wǔ xiōng dì,cí lín jù shàng tóu。
规模古乐府,接续后春秋。guī mó gǔ lè fǔ,jiē xù hòu chūn qiū。
奇崛令谁赏,羁栖浪自愁。qí jué lìng shuí shǎng,jī qī làng zì chóu。
故园如镜水,日日抱村流。gù yuán rú jìng shuǐ,rì rì bào cūn liú。

待制汤公挽词

叶适

缫藉知良玉,齑盐是大儒。sāo jí zhī liáng yù,jī yán shì dà rú。
单传合上相,小却但尚书。dān chuán hé shàng xiāng,xiǎo què dàn shàng shū。
蠹简同归处,遗簪任翳如。dù jiǎn tóng guī chù,yí zān rèn yì rú。
西风好溪雨,涨泪湿涂刍。xī fēng hǎo xī yǔ,zhǎng lèi shī tú chú。

吴参议挽歌词

叶适

冉冉试百巧,栖栖终一丘。rǎn rǎn shì bǎi qiǎo,qī qī zhōng yī qiū。
死期甘恸哭,时事不胜忧。sǐ qī gān tòng kū,shí shì bù shèng yōu。
贫只藏书在,恩将别业酬。pín zhǐ cáng shū zài,ēn jiāng bié yè chóu。
看君用意绝,身后令名留。kàn jūn yòng yì jué,shēn hòu lìng míng liú。

包颙叟挽词二首

叶适

风沙江上宅,斥卤望中村。fēng shā jiāng shàng zhái,chì lǔ wàng zhōng cūn。
密竹元遮径,崇兰早映门。mì zhú yuán zhē jìng,chóng lán zǎo yìng mén。
笑谈看磊落,材力可腾掀。xiào tán kàn lěi luò,cái lì kě téng xiān。
谁复知心事,沧波雾雨昏。shuí fù zhī xīn shì,cāng bō wù yǔ hūn。

包颙叟挽词二首

叶适

养志诸郎事,专经永夜残。yǎng zhì zhū láng shì,zhuān jīng yǒng yè cán。
虽云绿衫易,更觉彩衣难。suī yún lǜ shān yì,gèng jué cǎi yī nán。
客散棋奁闭,庭虚酒盎乾。kè sàn qí lián bì,tíng xū jiǔ àng qián。
无言慰孤苦,持此问漫漫。wú yán wèi gū kǔ,chí cǐ wèn màn màn。

薛子舒罢官久无所授端明得谢始换承务郎

叶适

男子行藏地,自求难问天。nán zi xíng cáng dì,zì qiú nán wèn tiān。
空多贾谊学,突过马周年。kōng duō jiǎ yì xué,tū guò mǎ zhōu nián。
愿改京官后,常趋黼扆前。yuàn gǎi jīng guān hòu,cháng qū fǔ yǐ qián。
太平如致了,别造会昌船。tài píng rú zhì le,bié zào huì chāng chuán。

赠吕县丞

叶适

自得长官后,邑人诗转工。zì dé zhǎng guān hòu,yì rén shī zhuǎn gōng。
批书月屡满,觅荐岁常空。pī shū yuè lǚ mǎn,mì jiàn suì cháng kōng。
柳已如蓝碧,桃元胜锦红。liǔ yǐ rú lán bì,táo yuán shèng jǐn hóng。
终归剡溪上,举棹谢东风。zhōng guī shàn xī shàng,jǔ zhào xiè dōng fēng。

詹鲁山解元以寿母求诗

叶适

九十人稀有,追欢尽橐金。jiǔ shí rén xī yǒu,zhuī huān jǐn tuó jīn。
犹嫌儿舞拙,不怕酒行深。yóu xián ér wǔ zhuō,bù pà jiǔ xíng shēn。
寄鲊未垂训,设鸡先赏音。jì zhǎ wèi chuí xùn,shè jī xiān shǎng yīn。
维舟橘花晚,雾雨噀前林。wéi zhōu jú huā wǎn,wù yǔ xùn qián lín。

赠蔡茂材贯之子与

叶适

蔡家五千卷,藏向石庵中。cài jiā wǔ qiān juǎn,cáng xiàng shí ān zhōng。
讲诵令几日,飘零随陨风。jiǎng sòng lìng jǐ rì,piāo líng suí yǔn fēng。
隔垣孤响度,别井暗泉通。gé yuán gū xiǎng dù,bié jǐng àn quán tōng。
安得无爻象,与将吾道东。ān dé wú yáo xiàng,yǔ jiāng wú dào dōng。

赵知县挽词

叶适

僧馆经年学,书签尽日抽。sēng guǎn jīng nián xué,shū qiān jǐn rì chōu。
空闻割鸡笑,不见化凫留。kōng wén gē jī xiào,bù jiàn huà fú liú。
瘴月晓还落,蛮云冷未收。zhàng yuè xiǎo hái luò,mán yún lěng wèi shōu。
西华夜来雨,洗净一生愁。xī huá yè lái yǔ,xǐ jìng yī shēng chóu。

赵清叔挽词

叶适

昔我共笔砚,知君贤弟昆。xī wǒ gòng bǐ yàn,zhī jūn xián dì kūn。
门邀百客醉,囊讳一金存。mén yāo bǎi kè zuì,náng huì yī jīn cún。
忽与钟声近,长悲磬色昏。hū yǔ zhōng shēng jìn,zhǎng bēi qìng sè hūn。
多年赵家府,销减惠王孙。duō nián zhào jiā fǔ,xiāo jiǎn huì wáng sūn。

余知府挽诗二首

叶适

寿者福之首,中兼典郡来。shòu zhě fú zhī shǒu,zhōng jiān diǎn jùn lái。
圣知天上事,磨尽世间材。shèng zhī tiān shàng shì,mó jǐn shì jiān cái。
此际灵龟往,何方化鹤回。cǐ jì líng guī wǎng,hé fāng huà hè huí。
所亲都不恨,有识自兴哀。suǒ qīn dōu bù hèn,yǒu shí zì xīng āi。

余知府挽诗二首

叶适

怜我抱空意,鬓间饶白丝。lián wǒ bào kōng yì,bìn jiān ráo bái sī。
已从真率集,那复少年时。yǐ cóng zhēn lǜ jí,nà fù shǎo nián shí。
柳糁春前叶,松锼雪后枝。liǔ sǎn chūn qián yè,sōng sōu xuě hòu zhī。
建炎无故老,难话省方悲。jiàn yán wú gù lǎo,nán huà shěng fāng bēi。

赠听声欧阳承务

叶适

无心立臧否,有术验荣衰。wú xīn lì zāng fǒu,yǒu shù yàn róng shuāi。
举世声中动,浮生骨带来。jǔ shì shēng zhōng dòng,fú shēng gǔ dài lái。
弹轻知福地,欬小应灵台。dàn qīng zhī fú dì,kài xiǎo yīng líng tái。
笑我老何及,是身惟死灰。xiào wǒ lǎo hé jí,shì shēn wéi sǐ huī。

送包通判兼寄滕季度

叶适

风雨逍遥地,衙排印簏新。fēng yǔ xiāo yáo dì,yá pái yìn lù xīn。
钿车分路阔,宝瑟听歌频。diàn chē fēn lù kuò,bǎo sè tīng gē pín。
灯市晓侵月,花田晚占春。dēng shì xiǎo qīn yuè,huā tián wǎn zhàn chūn。
却过张翰宅,方信有闲人。què guò zhāng hàn zhái,fāng xìn yǒu xián rén。
3211234567»