古诗词

送郑丈

叶适

海内言华萼,功名动搢绅。hǎi nèi yán huá è,gōng míng dòng jìn shēn。
十年长隐吏,一语必惊人。shí nián zhǎng yǐn lì,yī yǔ bì jīng rén。
酒量新来减,交情老更亲。jiǔ liàng xīn lái jiǎn,jiāo qíng lǎo gèng qīn。
公知如促膝,剩把古书陈。gōng zhī rú cù xī,shèng bǎ gǔ shū chén。
叶适

叶适

叶适(1150年5月26日—1223年2月21日),字正则,号水心居士,温州永嘉(今浙江温州)人,南宋著名思想家、文学家、政论家,世称水心先生。嘉定十六年(1223年),叶适去世,年七十四,赠光禄大夫,获谥“文定”(一作忠定),故又称“叶文定”、“叶忠定”。叶适主张功利之学,反对空谈性命,对朱熹学说提出批评,为永嘉学派集大成者。他所代表的永嘉事功学派,与当时朱熹的理学、陆九渊的心学并列为“南宋三大学派”,对后世影响深远,是温州创业精神的思想发源。著有《水心先生文集》、《水心别集》、《习学记言》等。 叶适的作品>>

猜您喜欢

待制中书舍人陈公之亡以山宅须利既迁殡而未葬也后五月乃克葬焉二首其二

叶适

嗟我与公同澹泊,一生一死又凄凉。jiē wǒ yǔ gōng tóng dàn pō,yī shēng yī sǐ yòu qī liáng。
经纶传世上于此,老病著身行自当。jīng lún chuán shì shàng yú cǐ,lǎo bìng zhù shēn xíng zì dāng。
挂壁断弦从别调,拂天野水渡新航。guà bì duàn xián cóng bié diào,fú tiān yě shuǐ dù xīn háng。
暮春未有风雩伴,且閤遗编住冢傍。mù chūn wèi yǒu fēng yú bàn,qiě gé yí biān zhù zhǒng bàng。

曾晦之挽词

叶适

交游盛处失騑骖,笔砚穷时绾碧蓝。jiāo yóu shèng chù shī fēi cān,bǐ yàn qióng shí wǎn bì lán。
骥老尚能舒骏逸,龟潜终不慕芳甘。jì lǎo shàng néng shū jùn yì,guī qián zhōng bù mù fāng gān。
寿过八十人人羡,恩在乡闾事事谈。shòu guò bā shí rén rén xiàn,ēn zài xiāng lǘ shì shì tán。
埋没平生无限意,夜深樵唱起溪南。mái méi píng shēng wú xiàn yì,yè shēn qiáo chàng qǐ xī nán。

次韵喻叔寄九日

叶适

绕湖秋色去茫茫,塔立峰端表自强。rào hú qiū sè qù máng máng,tǎ lì fēng duān biǎo zì qiáng。
因上岧峣览吴越,逆从开辟数羲皇。yīn shàng tiáo yáo lǎn wú yuè,nì cóng kāi pì shù xī huáng。
暖风驻帽严公会,早闰勾花绊客觞。nuǎn fēng zhù mào yán gōng huì,zǎo rùn gōu huā bàn kè shāng。
闲却陶潜玩幽独,可怜车马共谁忙。xián què táo qián wán yōu dú,kě lián chē mǎ gòng shuí máng。

送郑景望二首

叶适

两地旌旗一闰中,十年监牧九卿崇。liǎng dì jīng qí yī rùn zhōng,shí nián jiān mù jiǔ qīng chóng。
安舆遍就东南养,遗俗将陶雅颂功。ān yú biàn jiù dōng nán yǎng,yí sú jiāng táo yǎ sòng gōng。
爱护元身如宝玉,节宣时序戒螟螽。ài hù yuán shēn rú bǎo yù,jié xuān shí xù jiè míng zhōng。
遥知独上千山路,处处梅花逐暖风。yáo zhī dú shàng qiān shān lù,chù chù méi huā zhú nuǎn fēng。

送郑景望二首

叶适

江左诸贤尽凋落,迩来名字未深知。jiāng zuǒ zhū xián jǐn diāo luò,ěr lái míng zì wèi shēn zhī。
愿公年德加前辈,救世勋庸莫后时。yuàn gōng nián dé jiā qián bèi,jiù shì xūn yōng mò hòu shí。
国重四维人建立,天还一统道藩篱。guó zhòng sì wéi rén jiàn lì,tiān hái yī tǒng dào fān lí。
弥纶康济何曾极,自古忠臣不远期。mí lún kāng jì hé céng jí,zì gǔ zhōng chén bù yuǎn qī。

中洲处士折梅花并新语为赠率易鄙句为谢

叶适

中洲之中十树梅,蟠枝着地照蒿莱。zhōng zhōu zhī zhōng shí shù méi,pán zhī zhe dì zhào hāo lái。
即非无主凭谁伴,自不冲寒要早开。jí fēi wú zhǔ píng shuí bàn,zì bù chōng hán yào zǎo kāi。
午蝶只随游子意,暮笳难写遁夫哀。wǔ dié zhǐ suí yóu zi yì,mù jiā nán xiě dùn fū āi。
幽怀寂寂天应笑,插向归帆雪满桅。yōu huái jì jì tiān yīng xiào,chā xiàng guī fān xuě mǎn wéi。

送刘德修时在京口

叶适

日日秋风江倒回,江边执手重悠哉。rì rì qiū fēng jiāng dào huí,jiāng biān zhí shǒu zhòng yōu zāi。
两山只欲当中住,一舸还应却下来。liǎng shān zhǐ yù dāng zhōng zhù,yī gě hái yīng què xià lái。
说与蛟龙息豪怒,亦令鸥鹭少嫌猜。shuō yǔ jiāo lóng xī háo nù,yì lìng ōu lù shǎo xián cāi。
吴头楚尾何时极,拈就前诗并展开。wú tóu chǔ wěi hé shí jí,niān jiù qián shī bìng zhǎn kāi。

送范文叔知彭州

叶适

君今结束归何勇,我独栖迟去不能。jūn jīn jié shù guī hé yǒng,wǒ dú qī chí qù bù néng。
江水入冬犹浩荡,风帆逼岁合骞腾。jiāng shuǐ rù dōng yóu hào dàng,fēng fān bī suì hé qiān téng。
相逢论事信徒尔,清坐矢心嗟未曾。xiāng féng lùn shì xìn tú ěr,qīng zuò shǐ xīn jiē wèi céng。
想得彭州退公后,夜窗重整照书灯。xiǎng dé péng zhōu tuì gōng hòu,yè chuāng zhòng zhěng zhào shū dēng。

送潘德久

叶适

每携瘦竹身长隐,忽引文藤令颇严。měi xié shòu zhú shēn zhǎng yǐn,hū yǐn wén téng lìng pǒ yán。
闻道将军如郤縠,不妨幕府有陶潜。wén dào jiāng jūn rú xì hú,bù fáng mù fǔ yǒu táo qián。
江当阔处水新涨,春到极头花倍添。jiāng dāng kuò chù shuǐ xīn zhǎng,chūn dào jí tóu huā bèi tiān。
未有羽书吟自好,全提白下入诗奁。wèi yǒu yǔ shū yín zì hǎo,quán tí bái xià rù shī lián。

楼参政挽词

叶适

外补何多只近州,却于中禁胜淹留。wài bǔ hé duō zhǐ jìn zhōu,què yú zhōng jìn shèng yān liú。
晚参国论非无乐,苦说时难更有愁。wǎn cān guó lùn fēi wú lè,kǔ shuō shí nán gèng yǒu chóu。
天下知心古来少,人间此梦觉应休。tiān xià zhī xīn gǔ lái shǎo,rén jiān cǐ mèng jué yīng xiū。
自嗟不识鄞江路,清泪因公寄海流。zì jiē bù shí yín jiāng lù,qīng lèi yīn gōng jì hǎi liú。

无相寺道中

叶适

傍水人家柳十馀,靠山亭子菊千株。bàng shuǐ rén jiā liǔ shí yú,kào shān tíng zi jú qiān zhū。
竹鸡露啄堪幽伴,芦菔风乾待岁除。zhú jī lù zhuó kān yōu bàn,lú fú fēng qián dài suì chú。
与仆抱樵趋绝涧,随僧寻磬礼精庐。yǔ pū bào qiáo qū jué jiàn,suí sēng xún qìng lǐ jīng lú。
不知身外谁为主,更觉求名计转疏。bù zhī shēn wài shuí wèi zhǔ,gèng jué qiú míng jì zhuǎn shū。

赵路分挽词

叶适

平生王孙忌太康,承家孝友更温良。píng shēng wáng sūn jì tài kāng,chéng jiā xiào yǒu gèng wēn liáng。
鸿冥鹄举须言命,桂死兰摧不断香。hóng míng gǔ jǔ xū yán mìng,guì sǐ lán cuī bù duàn xiāng。
古有失时堪恨惜,今从亏处取酬偿。gǔ yǒu shī shí kān hèn xī,jīn cóng kuī chù qǔ chóu cháng。
佳城况遇朱公子,大旆高牙属令郎。jiā chéng kuàng yù zhū gōng zi,dà pèi gāo yá shǔ lìng láng。

陈益谦挽词

叶适

舍南巷北水同流,稻菽参差各自谋。shě nán xiàng běi shuǐ tóng liú,dào shū cān chà gè zì móu。
不料多材能转物,更怜无地与伸头。bù liào duō cái néng zhuǎn wù,gèng lián wú dì yǔ shēn tóu。
蛛丝委架诗书愠,鹭羽空陂菡萏愁。zhū sī wěi jià shī shū yùn,lù yǔ kōng bēi hàn dàn chóu。
好在夜深明月满,人间地下两悠悠。hǎo zài yè shēn míng yuè mǎn,rén jiān dì xià liǎng yōu yōu。

寄吕巽伯换酒亭

叶适

琅琊初址未完牢,犹倚虚名用我曹。láng yá chū zhǐ wèi wán láo,yóu yǐ xū míng yòng wǒ cáo。
自可全将醒前了,何因偏向醉中逃。zì kě quán jiāng xǐng qián le,hé yīn piān xiàng zuì zhōng táo。
艰危未肯当时共,诞逸空传后代高。jiān wēi wèi kěn dāng shí gòng,dàn yì kōng chuán hòu dài gāo。
还有远孙留墓侧,绕亭寒叶夜骚骚。hái yǒu yuǎn sūn liú mù cè,rào tíng hán yè yè sāo sāo。

并工

叶适

并工催作趁春前,又值春归一莞然。bìng gōng cuī zuò chèn chūn qián,yòu zhí chūn guī yī guǎn rán。
新笋顿能长数尺,晚花宽与待明年。xīn sǔn dùn néng zhǎng shù chǐ,wǎn huā kuān yǔ dài míng nián。
回廊寂寂为苔地,后塔阴阴造雨天。huí láng jì jì wèi tái dì,hòu tǎ yīn yīn zào yǔ tiān。
坐睡不惊还自觉,鬓须将老到衰边。zuò shuì bù jīng hái zì jué,bìn xū jiāng lǎo dào shuāi biān。