古诗词

衢州杂兴二首

叶适

玉研朱兮不可寻,暖风催绿麦成阴。yù yán zhū xī bù kě xún,nuǎn fēng cuī lǜ mài chéng yīn。
越山行尽见平野,江上水流无逝音。yuè shān xíng jǐn jiàn píng yě,jiāng shàng shuǐ liú wú shì yīn。
地跨京师都邑壮,俗兼吴楚智谋深。dì kuà jīng shī dōu yì zhuàng,sú jiān wú chǔ zhì móu shēn。
诏书宽大邦人诵,知有贤侯绥辔临。zhào shū kuān dà bāng rén sòng,zhī yǒu xián hóu suí pèi lín。
叶适

叶适

叶适(1150年5月26日—1223年2月21日),字正则,号水心居士,温州永嘉(今浙江温州)人,南宋著名思想家、文学家、政论家,世称水心先生。嘉定十六年(1223年),叶适去世,年七十四,赠光禄大夫,获谥“文定”(一作忠定),故又称“叶文定”、“叶忠定”。叶适主张功利之学,反对空谈性命,对朱熹学说提出批评,为永嘉学派集大成者。他所代表的永嘉事功学派,与当时朱熹的理学、陆九渊的心学并列为“南宋三大学派”,对后世影响深远,是温州创业精神的思想发源。著有《水心先生文集》、《水心别集》、《习学记言》等。 叶适的作品>>

猜您喜欢

送赵提干

叶适

与君中外情偏厚,嗟我龙钟志已摧。yǔ jūn zhōng wài qíng piān hòu,jiē wǒ lóng zhōng zhì yǐ cuī。
岂有寻常堕泥滓,不教宛转助风雷。qǐ yǒu xún cháng duò ní zǐ,bù jiào wǎn zhuǎn zhù fēng léi。
花枝买笑前村趁,柳带牵情别浦催。huā zhī mǎi xiào qián cūn chèn,liǔ dài qiān qíng bié pǔ cuī。
细雨酒亭东望处,应将新语寄潮回。xì yǔ jiǔ tíng dōng wàng chù,yīng jiāng xīn yǔ jì cháo huí。

贺县尉

叶适

端庞还有北人风,大雅元非楚士同。duān páng hái yǒu běi rén fēng,dà yǎ yuán fēi chǔ shì tóng。
此日深探应彻底,他时直上定摩空。cǐ rì shēn tàn yīng chè dǐ,tā shí zhí shàng dìng mó kōng。
离家杳杳百滩外,过我昏昏三伏中。lí jiā yǎo yǎo bǎi tān wài,guò wǒ hūn hūn sān fú zhōng。
篱破屋荒无路入,荷花招手席门东。lí pò wū huāng wú lù rù,hé huā zhāo shǒu xí mén dōng。

送曹潜夫

叶适

东南作阙叹年徂,远远参司到蜀都。dōng nán zuò quē tàn nián cú,yuǎn yuǎn cān sī dào shǔ dōu。
元帅幕中须受辟,生羌界上也分符。yuán shuài mù zhōng xū shòu pì,shēng qiāng jiè shàng yě fēn fú。
闲吟杜甫诗千字,时载扬雄酒一壶。xián yín dù fǔ shī qiān zì,shí zài yáng xióng jiǔ yī hú。
只我衰残望君切,杜鹃声里认归涂。zhǐ wǒ shuāi cán wàng jūn qiè,dù juān shēng lǐ rèn guī tú。

谢李参政因送曹泸州寄简

叶适

大厦元须独木支,李公补处属良时。dà shà yuán xū dú mù zhī,lǐ gōng bǔ chù shǔ liáng shí。
千年立国唐虞上,一念勤民禹稷思。qiān nián lì guó táng yú shàng,yī niàn qín mín yǔ jì sī。
恨昔寡闻空自误,况今消尽有谁知。hèn xī guǎ wén kōng zì wù,kuàng jīn xiāo jǐn yǒu shuí zhī。
双凫双雁萧萧影,孤屿亭边正着黐。shuāng fú shuāng yàn xiāo xiāo yǐng,gū yǔ tíng biān zhèng zhe chī。

赠李秀才肖舒

叶适

帆来帆去海中山,自笑臞仙岁月闲。fān lái fān qù hǎi zhōng shān,zì xiào qú xiān suì yuè xián。
忽值巡游防豕突,也叨扈从识龙颜。hū zhí xún yóu fáng shǐ tū,yě dāo hù cóng shí lóng yán。
寺传弓剑烟岚外,门掩诗书浪泊间。sì chuán gōng jiàn yān lán wài,mén yǎn shī shū làng pō jiān。
待得诸孙上金榜,九重高拱报尧班。dài dé zhū sūn shàng jīn bǎng,jiǔ zhòng gāo gǒng bào yáo bān。

郭伯山挽词

叶适

兄弟穷经各一时,百年义塾尚留炊。xiōng dì qióng jīng gè yī shí,bǎi nián yì shú shàng liú chuī。
讲灯常照鹤窥坐,坛杏半红猿拣枝。jiǎng dēng cháng zhào hè kuī zuò,tán xìng bàn hóng yuán jiǎn zhī。
未奏边功明主惜,将成京秩故人悲。wèi zòu biān gōng míng zhǔ xī,jiāng chéng jīng zhì gù rén bēi。
挽君已老应先尽,安得埋铭更后垂。wǎn jūn yǐ lǎo yīng xiān jǐn,ān dé mái míng gèng hòu chuí。

题王叔范自耕园

叶适

自耕不要从人得,知在卢南第几街。zì gēng bù yào cóng rén dé,zhī zài lú nán dì jǐ jiē。
吴地于今说佳丽,浙人自昔巧安排。wú dì yú jīn shuō jiā lì,zhè rén zì xī qiǎo ān pái。
包容花竹春留巷,谢遣蒲荷雪满涯。bāo róng huā zhú chūn liú xiàng,xiè qiǎn pú hé xuě mǎn yá。
必想新园名字出,故时台馆半沉埋。bì xiǎng xīn yuán míng zì chū,gù shí tái guǎn bàn chén mái。

福国太夫人陈氏挽诗

叶适

曾经天语赞华簪,应是忠多报独深。céng jīng tiān yǔ zàn huá zān,yīng shì zhōng duō bào dú shēn。
寂寂孤鸾羞鉴影,辉辉双凤失梧阴。jì jì gū luán xiū jiàn yǐng,huī huī shuāng fèng shī wú yīn。
冲心自与家规竞,空性都无世网侵。chōng xīn zì yǔ jiā guī jìng,kōng xìng dōu wú shì wǎng qīn。
闻说埋铭亲付祝,照碑斜日下寒林。wén shuō mái míng qīn fù zhù,zhào bēi xié rì xià hán lín。

送郭黄中

叶适

雁山削玉上青云,仙侣常游遣俗纷。yàn shān xuē yù shàng qīng yún,xiān lǚ cháng yóu qiǎn sú fēn。
飞舄可无能少驻,洞箫何幸复亲闻。fēi xì kě wú néng shǎo zhù,dòng xiāo hé xìng fù qīn wén。
看承下户恩尤重,宾礼高贤意自欣。kàn chéng xià hù ēn yóu zhòng,bīn lǐ gāo xián yì zì xīn。
忽忆门西贫士宅,蛰雷绕甑黍初饙。hū yì mén xī pín shì zhái,zhé léi rào zèng shǔ chū fēn。

刘孺人挽诗

叶适

嗃嗃当年女手缝,一家从此更雍雍。hè hè dāng nián nǚ shǒu fèng,yī jiā cóng cǐ gèng yōng yōng。
性安于善行无迹,儿自为铭笔有踪。xìng ān yú shàn xíng wú jì,ér zì wèi míng bǐ yǒu zōng。
闻说湖清见龙首,还疑墓长幂云峰。wén shuō hú qīng jiàn lóng shǒu,hái yí mù zhǎng mì yún fēng。
哀情变化何终极,留泽凌霄绛绕松。āi qíng biàn huà hé zhōng jí,liú zé líng xiāo jiàng rào sōng。

张提举挽词

叶适

令祖亲扶日驭升,孙今喜复似翁清。lìng zǔ qīn fú rì yù shēng,sūn jīn xǐ fù shì wēng qīng。
恩波再入淮流满,信节初传岭外名。ēn bō zài rù huái liú mǎn,xìn jié chū chuán lǐng wài míng。
夏木千重添野趣,秋风三叠寄幽情。xià mù qiān zhòng tiān yě qù,qiū fēng sān dié jì yōu qíng。
长年惯唱渔家曲,难听兹晨薤露声。zhǎng nián guàn chàng yú jiā qū,nán tīng zī chén xiè lù shēng。

送林子高

叶适

老我追随亦胜人,研轩标格久成尘。lǎo wǒ zhuī suí yì shèng rén,yán xuān biāo gé jiǔ chéng chén。
意先远水常趋海,节与修篁自作筠。yì xiān yuǎn shuǐ cháng qū hǎi,jié yǔ xiū huáng zì zuò yún。
谏苑旧知欣有信,漆坊新隐叹无邻。jiàn yuàn jiù zhī xīn yǒu xìn,qī fāng xīn yǐn tàn wú lín。
梅花应待行时发,野岸山房探得春。méi huā yīng dài xíng shí fā,yě àn shān fáng tàn dé chūn。

塔头林君挽诗

叶适

之河绕浦各纡萦,结束楼台稳更清。zhī hé rào pǔ gè yū yíng,jié shù lóu tái wěn gèng qīng。
全与好人修实地,任教流俗趁虚名。quán yǔ hǎo rén xiū shí dì,rèn jiào liú sú chèn xū míng。
儿应自了书林债,泪苦还滋墓柏荣。ér yīng zì le shū lín zhài,lèi kǔ hái zī mù bǎi róng。
今岁田荒望周急,乡村忆着倍关情。jīn suì tián huāng wàng zhōu jí,xiāng cūn yì zhe bèi guān qíng。

薛端明挽诗二首

叶适

可但补阙名官日,不逢引裾强谏时。kě dàn bǔ quē míng guān rì,bù féng yǐn jū qiáng jiàn shí。
上朝有疏天常纳,下殿无行谁独疑。shàng cháo yǒu shū tiān cháng nà,xià diàn wú xíng shuí dú yí。
论道何如出纶晚,督军颇叹封侯迟。lùn dào hé rú chū lún wǎn,dū jūn pǒ tàn fēng hóu chí。
凌烟画手今寂寞,豆蒄林高荔子垂。líng yān huà shǒu jīn jì mò,dòu guān lín gāo lì zi chuí。

薛端明挽诗二首

叶适

冰稼初融阙月沉,英豪四坐地炉深。bīng jià chū róng quē yuè chén,yīng háo sì zuò dì lú shēn。
争看麈尾频挥处,难了朱弦未尽音。zhēng kàn zhǔ wěi pín huī chù,nán le zhū xián wèi jǐn yīn。
怪我轻谈当世事,知公默会古人心。guài wǒ qīng tán dāng shì shì,zhī gōng mò huì gǔ rén xīn。
空山稳对梅花宿,错向林逋墓里寻。kōng shān wěn duì méi huā sù,cuò xiàng lín bū mù lǐ xún。