古诗词

送冯傅之

叶适

我乞来荆州,足未曾出门。wǒ qǐ lái jīng zhōu,zú wèi céng chū mén。
明明楚汉迹,莽莽风尘昏。míng míng chǔ hàn jì,mǎng mǎng fēng chén hūn。
兹复罢著书,梵译专讨论。zī fù bà zhù shū,fàn yì zhuān tǎo lùn。
颓然对白法,诸有不得存。tuí rán duì bái fǎ,zhū yǒu bù dé cún。
傅之京口别,岁暮始穷源。fù zhī jīng kǒu bié,suì mù shǐ qióng yuán。
帆张飞动势,缆系栖泊痕。fān zhāng fēi dòng shì,lǎn xì qī pō hén。
相顾举杯酒,醉极沮漳翻。xiāng gù jǔ bēi jiǔ,zuì jí jǔ zhāng fān。
儒生慕杰气,赤手诛鲸鲲。rú shēng mù jié qì,chì shǒu zhū jīng kūn。
将军建实垒,寸甓宜自攒。jiāng jūn jiàn shí lěi,cùn pì yí zì zǎn。
于时雪五尺,遣卒问江干。yú shí xuě wǔ chǐ,qiǎn zú wèn jiāng gàn。
答言屈大夫,横肆群鱼吞。dá yán qū dà fū,héng sì qún yú tūn。
岂如卫宁蘧,舒卷常温温。qǐ rú wèi níng qú,shū juǎn cháng wēn wēn。
闻此重嗟叹,恐堕祸福观。wén cǐ zhòng jiē tàn,kǒng duò huò fú guān。
荣禳用国宝,谁能免沈燔。róng ráng yòng guó bǎo,shuí néng miǎn shěn fán。
要令德性修,乃挽江海浑。yào lìng dé xìng xiū,nǎi wǎn jiāng hǎi hún。
我今材力尽,拙计东南坤。wǒ jīn cái lì jǐn,zhuō jì dōng nán kūn。
尚馀春秋志,欲执左衽奔。shàng yú chūn qiū zhì,yù zhí zuǒ rèn bēn。
念子独奈何,葺屋补墙藩。niàn zi dú nài hé,qì wū bǔ qiáng fān。
梅花一两拆,春意到草根。méi huā yī liǎng chāi,chūn yì dào cǎo gēn。
倘见南枝荣,折寄随惊湍。tǎng jiàn nán zhī róng,zhé jì suí jīng tuān。
叶适

叶适

叶适(1150年5月26日—1223年2月21日),字正则,号水心居士,温州永嘉(今浙江温州)人,南宋著名思想家、文学家、政论家,世称水心先生。嘉定十六年(1223年),叶适去世,年七十四,赠光禄大夫,获谥“文定”(一作忠定),故又称“叶文定”、“叶忠定”。叶适主张功利之学,反对空谈性命,对朱熹学说提出批评,为永嘉学派集大成者。他所代表的永嘉事功学派,与当时朱熹的理学、陆九渊的心学并列为“南宋三大学派”,对后世影响深远,是温州创业精神的思想发源。著有《水心先生文集》、《水心别集》、《习学记言》等。 叶适的作品>>

猜您喜欢

寄题叶路分与君楼如今若肯从徵召总把三峰乞与君太宗赐陈希夷诗也二首

叶适

直南正竦三奇峰,更着东西紫翠中。zhí nán zhèng sǒng sān qí fēng,gèng zhe dōng xī zǐ cuì zhōng。
面面栏干太亲切,要看烟雨澹空蒙。miàn miàn lán gàn tài qīn qiè,yào kàn yān yǔ dàn kōng méng。

送胡彦思

叶适

秋旱兼春处处祈,微茫欲雨又还非。qiū hàn jiān chūn chù chù qí,wēi máng yù yǔ yòu hái fēi。
汝行恰值此时别,不到为霖不肯归。rǔ xíng qià zhí cǐ shí bié,bù dào wèi lín bù kěn guī。

赠孙十五道人

叶适

将军桥畔女仙家,年与钟馗宴与花。jiāng jūn qiáo pàn nǚ xiān jiā,nián yǔ zhōng kuí yàn yǔ huā。
欲度世人无妙诀,睡长留日住檐牙。yù dù shì rén wú miào jué,shuì zhǎng liú rì zhù yán yá。

赠蒋知县二首

叶适

稳绊芒鞋尽室行,何曾遣吏向前迎。wěn bàn máng xié jǐn shì xíng,hé céng qiǎn lì xiàng qián yíng。
存斋尽问深深意,只此能存不用名。cún zhāi jǐn wèn shēn shēn yì,zhǐ cǐ néng cún bù yòng míng。

赠蒋知县二首

叶适

纸贵应夸作赋奇,无牛也复咏周诗。zhǐ guì yīng kuā zuò fù qí,wú niú yě fù yǒng zhōu shī。
长官况自清如水,说与邦人共展眉。zhǎng guān kuàng zì qīng rú shuǐ,shuō yǔ bāng rén gòng zhǎn méi。

送王宗卿二首

叶适

米多糠少贺丰登,莲吐双花麦五茎。mǐ duō kāng shǎo hè fēng dēng,lián tǔ shuāng huā mài wǔ jīng。
别有到家呈瑞处,绕篱黄菊向人明。bié yǒu dào jiā chéng ruì chù,rào lí huáng jú xiàng rén míng。

送王宗卿二首

叶适

久违曾闵膝前劳,翻得龚黄意外褒。jiǔ wéi céng mǐn xī qián láo,fān dé gōng huáng yì wài bāo。
但使亲年多过百,人间一品未为高。dàn shǐ qīn nián duō guò bǎi,rén jiān yī pǐn wèi wèi gāo。

题方武成诗卷二首

叶适

闻说莆中方武成,年登二十便长吟。wén shuō pú zhōng fāng wǔ chéng,nián dēng èr shí biàn zhǎng yín。
鬼神送与天成句,不道思多呕出心。guǐ shén sòng yǔ tiān chéng jù,bù dào sī duō ǒu chū xīn。

题方武成诗卷二首

叶适

自古诗人高远处,看君涉步迈前峰。zì gǔ shī rén gāo yuǎn chù,kàn jūn shè bù mài qián fēng。
谩呼贾岛为同社,莫遣陶潜是别宗。mán hū jiǎ dǎo wèi tóng shè,mò qiǎn táo qián shì bié zōng。

徐师垕广行家集定价三百

叶适

徐照名齐贾浪仙,未多诗卷少人看。xú zhào míng qí jiǎ làng xiān,wèi duō shī juǎn shǎo rén kàn。
惜钱嫌贵不催买,忽到鸡林要倍难。xī qián xián guì bù cuī mǎi,hū dào jī lín yào bèi nán。

送惠县丞归阳义二首

叶适

二岭描成翠骨堆,一川罨画绣徘徊。èr lǐng miáo chéng cuì gǔ duī,yī chuān yǎn huà xiù pái huái。
三年尘土无人识,山水虚闲与唤回。sān nián chén tǔ wú rén shí,shān shuǐ xū xián yǔ huàn huí。

送惠县丞归阳义二首

叶适

我在水心南岸村,寻常风景不堪论。wǒ zài shuǐ xīn nán àn cūn,xún cháng fēng jǐng bù kān lùn。
等于天壤中间住,草醉花迷共记存。děng yú tiān rǎng zhōng jiān zhù,cǎo zuì huā mí gòng jì cún。

薛景石兄弟问诗于徐道晖请使行质以子钱畀之

叶适

弹丸旧是吟边物,珠走钱流义自通。dàn wán jiù shì yín biān wù,zhū zǒu qián liú yì zì tōng。
认得徐家生活句,新来栏典讳诗穷。rèn dé xú jiā shēng huó jù,xīn lái lán diǎn huì shī qióng。

送吕子阳二绝

叶适

七峰斜转斗光寒,千仞飞来雁影宽。qī fēng xié zhuǎn dòu guāng hán,qiān rèn fēi lái yàn yǐng kuān。
生怕被君题写尽,更留风景后来看。shēng pà bèi jūn tí xiě jǐn,gèng liú fēng jǐng hòu lái kàn。

送吕子阳二绝

叶适

好花移买自嫌贫,浪蕊空多未许春。hǎo huā yí mǎi zì xián pín,làng ruǐ kōng duō wèi xǔ chūn。
放出江边无数橘,半黄半绿恼骚人。fàng chū jiāng biān wú shù jú,bàn huáng bàn lǜ nǎo sāo rén。