古诗词

梁父吟并序

叶适

依大麓之遗址兮,储后土之神灵。yī dà lù zhī yí zhǐ xī,chǔ hòu tǔ zhī shén líng。
乐天地之休嘉兮,皇涓洁而荐诚。lè tiān dì zhī xiū jiā xī,huáng juān jié ér jiàn chéng。
集后土之雍容兮,刺百圣之礼文。jí hòu tǔ zhī yōng róng xī,cì bǎi shèng zhī lǐ wén。
却大辂而御蒲秸兮,惟俭德之是崇。què dà lù ér yù pú jiē xī,wéi jiǎn dé zhī shì chóng。
端一心而燔燎兮,卜仁义乎永年。duān yī xīn ér fán liáo xī,bo rén yì hū yǒng nián。
刻玉检而请命兮,何事秘而弗传。kè yù jiǎn ér qǐng mìng xī,hé shì mì ér fú chuán。
嘉梁父之草木兮,被赫然之宠荣。jiā liáng fù zhī cǎo mù xī,bèi hè rán zhī chǒng róng。
咨梁父之遗老兮,悲忽不睹乎穆清。zī liáng fù zhī yí lǎo xī,bēi hū bù dǔ hū mù qīng。
维千乘万骑之杂沓婐婉兮,犹彷徨其行声。wéi qiān chéng wàn qí zhī zá dá wǒ wǎn xī,yóu páng huáng qí xíng shēng。
夫天运之适合兮,虽圣其犹莫知。fū tiān yùn zhī shì hé xī,suī shèng qí yóu mò zhī。
彼河之洋洋兮,虽美而不济。bǐ hé zhī yáng yáng xī,suī měi ér bù jì。
泰山之椒既风雨又艰险兮,乃登封以类告。tài shān zhī jiāo jì fēng yǔ yòu jiān xiǎn xī,nǎi dēng fēng yǐ lèi gào。
岂其不可一兮,伊所遇之独异也。qǐ qí bù kě yī xī,yī suǒ yù zhī dú yì yě。
虽伊周之辅世兮,曾何足以自喜。suī yī zhōu zhī fǔ shì xī,céng hé zú yǐ zì xǐ。
喟余生之孔棘兮,邈不及夫七十二君。kuì yú shēng zhī kǒng jí xī,miǎo bù jí fū qī shí èr jūn。
日月幽而不明兮,遭玄夜之方长。rì yuè yōu ér bù míng xī,zāo xuán yè zhī fāng zhǎng。
竞铁钺而日弊兮,逐亡鹿而裂其髀肩。jìng tiě yuè ér rì bì xī,zhú wáng lù ér liè qí bì jiān。
汉氏之为的兮,而不遗其馀民。hàn shì zhī wèi de xī,ér bù yí qí yú mín。
余既朴陋而不能谋兮,又怯耎而畏兵。yú jì pǔ lòu ér bù néng móu xī,yòu qiè ruǎn ér wèi bīng。
搢珽瑁于盗贼兮,何不朽之可几。jìn tǐng mào yú dào zéi xī,hé bù xiǔ zhī kě jǐ。
曾死亡之几何兮,苟乱世以自免。céng sǐ wáng zhī jǐ hé xī,gǒu luàn shì yǐ zì miǎn。
幸此土之平乐兮,依镇南之不远。xìng cǐ tǔ zhī píng lè xī,yī zhèn nán zhī bù yuǎn。
余耕兮隆中,地沃衍兮宜稑穜。yú gēng xī lóng zhōng,dì wò yǎn xī yí lù zhǒng。
相原隰而下上兮,町厥壤之百亩。xiāng yuán xí ér xià shàng xī,tīng jué rǎng zhī bǎi mǔ。
彼二代之民乐兮,岂不爱其皆有此。bǐ èr dài zhī mín lè xī,qǐ bù ài qí jiē yǒu cǐ。
偷予腹之独饱兮,视岁行其在酉。tōu yǔ fù zhī dú bǎo xī,shì suì xíng qí zài yǒu。
天既溉之以雨露兮,余又滋之以浍畎。tiān jì gài zhī yǐ yǔ lù xī,yú yòu zī zhī yǐ huì quǎn。
禾穰穰而同颖兮,或一稃而二米。hé ráng ráng ér tóng yǐng xī,huò yī fū ér èr mǐ。
霜露下此秷楤兮,余与牧之竖被之。shuāng lù xià cǐ zhì sǒng xī,yú yǔ mù zhī shù bèi zhī。
雀鼠败其秉穗兮,余与邻之父刈之。què shǔ bài qí bǐng suì xī,yú yǔ lín zhī fù yì zhī。
贡龠合于许下兮,尚玉食之万一。gòng yuè hé yú xǔ xià xī,shàng yù shí zhī wàn yī。
俾君父之启魏兮,相祀事而勿失。bǐ jūn fù zhī qǐ wèi xī,xiāng sì shì ér wù shī。
昔文王之盛德兮,奔走商之暴虐。xī wén wáng zhī shèng dé xī,bēn zǒu shāng zhī bào nüè。
蔑君臣而自恣兮,吾何用乎此粟。miè jūn chén ér zì zì xī,wú hé yòng hū cǐ sù。
黻冕兮茅蒲,衮衣兮袯襫。fú miǎn xī máo pú,gǔn yī xī bó shì。
余力耕而胼胝兮,藉丰草而一息。yú lì gēng ér pián zhī xī,jí fēng cǎo ér yī xī。
扣牸角而长歌兮,声中云门之律。kòu zì jiǎo ér zhǎng gē xī,shēng zhōng yún mén zhī lǜ。
历山已芜兮,鸟下啄其凫芘。lì shān yǐ wú xī,niǎo xià zhuó qí fú pí。
有莘之臣日以远兮,野老锄其故泥。yǒu shēn zhī chén rì yǐ yuǎn xī,yě lǎo chú qí gù ní。
计其食此兮,月不能一钟。jì qí shí cǐ xī,yuè bù néng yī zhōng。
耻一夫之释耒兮,故为无所用于耕。chǐ yī fū zhī shì lěi xī,gù wèi wú suǒ yòng yú gēng。
嗟圣贤之心兮,余或识其微隐。jiē shèng xián zhī xīn xī,yú huò shí qí wēi yǐn。
余诚遗望不可逮兮,复嗣岁之将兴。yú chéng yí wàng bù kě dǎi xī,fù sì suì zhī jiāng xīng。
叶适

叶适

叶适(1150年5月26日—1223年2月21日),字正则,号水心居士,温州永嘉(今浙江温州)人,南宋著名思想家、文学家、政论家,世称水心先生。嘉定十六年(1223年),叶适去世,年七十四,赠光禄大夫,获谥“文定”(一作忠定),故又称“叶文定”、“叶忠定”。叶适主张功利之学,反对空谈性命,对朱熹学说提出批评,为永嘉学派集大成者。他所代表的永嘉事功学派,与当时朱熹的理学、陆九渊的心学并列为“南宋三大学派”,对后世影响深远,是温州创业精神的思想发源。著有《水心先生文集》、《水心别集》、《习学记言》等。 叶适的作品>>

猜您喜欢

赠林秀才

叶适

乃翁掩亲醵州里,自云先世曾如此。nǎi wēng yǎn qīn jù zhōu lǐ,zì yún xiān shì céng rú cǐ。
汝今谋葬无置锥,况有满族丧累累。rǔ jīn móu zàng wú zhì zhuī,kuàng yǒu mǎn zú sàng lèi lèi。
春风未回万山赤,秋霜忽至凋寸碧。chūn fēng wèi huí wàn shān chì,qiū shuāng hū zhì diāo cùn bì。
鸱鸢利觜魄凛然,闻者应垂最后怜。chī yuān lì zī pò lǐn rán,wén zhě yīng chuí zuì hòu lián。

送徐洞清秀才入道

叶适

方老昔为儒,仁义自愁煎。fāng lǎo xī wèi rú,rén yì zì chóu jiān。
决策从道士,摆落科场缘。jué cè cóng dào shì,bǎi luò kē chǎng yuán。
神仙事茫昧,良得日高眠。shén xiān shì máng mèi,liáng dé rì gāo mián。
徐生嗣其风,永谢负郭田。xú shēng sì qí fēng,yǒng xiè fù guō tián。
白襕已回施,黄氅犹索钱。bái lán yǐ huí shī,huáng chǎng yóu suǒ qián。
书籍弃尘案,笙磬来钧天。shū jí qì chén àn,shēng qìng lái jūn tiān。
看镜胡独难,超俗谅非少。kàn jìng hú dú nán,chāo sú liàng fēi shǎo。
异花改林秀,孤翮移汉矫。yì huā gǎi lín xiù,gū hé yí hàn jiǎo。
月华满庭芜,阒沈霜宇峭。yuè huá mǎn tíng wú,qù shěn shuāng yǔ qiào。
亲交生离绝,空叹真游杳。qīn jiāo shēng lí jué,kōng tàn zhēn yóu yǎo。

自罗浮行田宿华严寺

叶适

浮山昔飞至,与罗合其巅。fú shān xī fēi zhì,yǔ luó hé qí diān。
严冬树色改,青松耀红鹃。yán dōng shù sè gǎi,qīng sōng yào hóng juān。
不种自生植,屡伐常苍然。bù zhǒng zì shēng zhí,lǚ fá cháng cāng rán。
我病不暇耕,行复观我田。wǒ bìng bù xiá gēng,xíng fù guān wǒ tián。
呼扶偃蹇后,倩护龙钟先。hū fú yǎn jiǎn hòu,qiàn hù lóng zhōng xiān。
僮客四面集,畦疃相勾连。tóng kè sì miàn jí,qí tuǎn xiāng gōu lián。
敢云岁晏休,翻犁趁晴暄。gǎn yún suì yàn xiū,fān lí chèn qíng xuān。
民政今古殊,忧乐岂异源。mín zhèng jīn gǔ shū,yōu lè qǐ yì yuán。
收身卧荒刹,朗月前夜圆。shōu shēn wò huāng shā,lǎng yuè qián yè yuán。
鹊懒附枝静,鼯饥嗅床穿。què lǎn fù zhī jìng,wú jī xiù chuáng chuān。
为农悔不早,时发棹歌旋。wèi nóng huǐ bù zǎo,shí fā zhào gē xuán。

送巩仲同

叶适

花溪初逢日苦短,橘洲重寻意更长。huā xī chū féng rì kǔ duǎn,jú zhōu zhòng xún yì gèng zhǎng。
天催鹡鸰玉楼去,漱流不并龙洲旁。tiān cuī jí líng yù lóu qù,shù liú bù bìng lóng zhōu páng。
春风忽高行旆起,酒尽何如添野水。chūn fēng hū gāo xíng pèi qǐ,jiǔ jǐn hé rú tiān yě shuǐ。
古来交契看老时,与公安得轻别离。gǔ lái jiāo qì kàn lǎo shí,yǔ gōng ān dé qīng bié lí。

送林退思四川分司茶马干官

叶适

弃繻诋关吏,广殿射高名。qì xū dǐ guān lì,guǎng diàn shè gāo míng。
方从媚子引,岂料谗夫倾。fāng cóng mèi zi yǐn,qǐ liào chán fū qīng。
京师恩暮降,蜀道险朝升。jīng shī ēn mù jiàng,shǔ dào xiǎn cháo shēng。
执手郭西门,恻怆难为情。zhí shǒu guō xī mén,cè chuàng nán wèi qíng。
有山擎空雪,有谷匝底冰。yǒu shān qíng kōng xuě,yǒu gǔ zā dǐ bīng。
鸟乐谩后噪,猿孤定先鸣。niǎo lè mán hòu zào,yuán gū dìng xiān míng。
汉中王霸地,从古锋镝争。hàn zhōng wáng bà dì,cóng gǔ fēng dī zhēng。
崩摧韩信坛,阙落张鲁营。bēng cuī hán xìn tán,quē luò zhāng lǔ yíng。
感子奋衣去,客猛意自轻。gǎn zi fèn yī qù,kè měng yì zì qīng。
笑我老何怯,万里今横行。xiào wǒ lǎo hé qiè,wàn lǐ jīn héng xíng。

送周明叔王成叟并上昌甫仲正二兄

叶适

成叟自成身,明叔志明时。chéng sǒu zì chéng shēn,míng shū zhì míng shí。
二士湗村下,饮醇弃糟醨。èr shì fèng cūn xià,yǐn chún qì zāo lí。
湗村去绵邈,二士天所遗。fèng cūn qù mián miǎo,èr shì tiān suǒ yí。
琢雕而佩环,染夏为裳衣。zuó diāo ér pèi huán,rǎn xià wèi shang yī。
高冈无长松,结根空兔丝。gāo gāng wú zhǎng sōng,jié gēn kōng tù sī。
渚行枉又直,帆挂昂复低。zhǔ xíng wǎng yòu zhí,fān guà áng fù dī。
饭彼章泉菽,羹以南涧葵。fàn bǐ zhāng quán shū,gēng yǐ nán jiàn kuí。
沐浴明月珠,簸弄芙蓉旗。mù yù míng yuè zhū,bǒ nòng fú róng qí。
两邦意气合,一唯万论微。liǎng bāng yì qì hé,yī wéi wàn lùn wēi。
羌余抱兹独,安得往从之。qiāng yú bào zī dú,ān dé wǎng cóng zhī。

陈伯明建读书堂于仙都岩盖缙云最胜特处市书名田役大费巨当用众力一家不能专也余为作仙都行以坚其成

叶适

东莱龙川师道起,一时话言犹在耳。dōng lái lóng chuān shī dào qǐ,yī shí huà yán yóu zài ěr。
我辈勤苦常刳心,后生懒惰自迷已。wǒ bèi qín kǔ cháng kū xīn,hòu shēng lǎn duò zì mí yǐ。
闻君相取黄帝乡,石简中间稳上梁。wén jūn xiāng qǔ huáng dì xiāng,shí jiǎn zhōng jiān wěn shàng liáng。
搜翘索楚寻旧学,关雎师挚声洋洋。sōu qiào suǒ chǔ xún jiù xué,guān jū shī zhì shēng yáng yáng。
书惟见多参互解,食要良田宜广买。shū wéi jiàn duō cān hù jiě,shí yào liáng tián yí guǎng mǎi。
俚翁有语人未知,酱里投盐事终在。lǐ wēng yǒu yǔ rén wèi zhī,jiàng lǐ tóu yán shì zhōng zài。
君不见衡庐岳麓天与灵,达士必垂千载名。jūn bù jiàn héng lú yuè lù tiān yǔ líng,dá shì bì chuí qiān zài míng。
山高海深产奇物,他年古文屋壁出。shān gāo hǎi shēn chǎn qí wù,tā nián gǔ wén wū bì chū。

送龚叔虎

叶适

寺暗莓苔深,岁潦雷雹粗。sì àn méi tái shēn,suì lǎo léi báo cū。
问胡旅穷舍,钻燧煮莱芜。wèn hú lǚ qióng shě,zuān suì zhǔ lái wú。
答云自孩童,早识灶下梧。dá yún zì hái tóng,zǎo shí zào xià wú。
逡巡四十载,翻著火上炉。qūn xún sì shí zài,fān zhù huǒ shàng lú。
今昔岂异能,闻见终殊途。jīn xī qǐ yì néng,wén jiàn zhōng shū tú。
德衰嗟教薄,笔退怜词枯。dé shuāi jiē jiào báo,bǐ tuì lián cí kū。
何以充我求,往众归装孤。hé yǐ chōng wǒ qiú,wǎng zhòng guī zhuāng gū。
子文如绣鞶,子行如冰壶。zi wén rú xiù pán,zi xíng rú bīng hú。
世惟春华玩,尔用秋实餔。shì wéi chūn huá wán,ěr yòng qiū shí bù。
去从孔鸾翔,勿受斥鴳呼。qù cóng kǒng luán xiáng,wù shòu chì yàn hū。

赠赵季清县丞

叶适

多生有奇姿,名已在仙籍。duō shēng yǒu qí zī,míng yǐ zài xiān jí。
朝游风后馆,暮返旌阳宅。cháo yóu fēng hòu guǎn,mù fǎn jīng yáng zhái。
五月凉如秋,照夜干将白。wǔ yuè liáng rú qiū,zhào yè gàn jiāng bái。
养之锋铓馀,参鲁柴亦愚。yǎng zhī fēng máng yú,cān lǔ chái yì yú。

赵成父筑亭上饶即用东里旧圃榜曰鱼计

叶适

秦侨洛寓随南公,新条复欲无开封。qín qiáo luò yù suí nán gōng,xīn tiáo fù yù wú kāi fēng。
亭名若有土断法,郑圃岂在章泉中。tíng míng ruò yǒu tǔ duàn fǎ,zhèng pǔ qǐ zài zhāng quán zhōng。
旧鱼遥应化龙去,今鱼且复波间住。jiù yú yáo yīng huà lóng qù,jīn yú qiě fù bō jiān zhù。
人为鱼计鱼未知,今乐莫忘昔日悲。rén wèi yú jì yú wèi zhī,jīn lè mò wàng xī rì bēi。

孔复君架楼贮书疏池累石花药环列

叶适

老夫一编未得妙,颇以书多为世笑。lǎo fū yī biān wèi dé miào,pǒ yǐ shū duō wèi shì xiào。
旧友从余不复求,楼藏万卷犹嫌少。jiù yǒu cóng yú bù fù qiú,lóu cáng wàn juǎn yóu xián shǎo。
书中之理甚周遍,可惜有眼无时见。shū zhōng zhī lǐ shén zhōu biàn,kě xī yǒu yǎn wú shí jiàn。
管葛褊陋空碍塞,周孔深微常运转。guǎn gé biǎn lòu kōng ài sāi,zhōu kǒng shēn wēi cháng yùn zhuǎn。
楼东兼水更兼山,四时红翠交飞翻。lóu dōng jiān shuǐ gèng jiān shān,sì shí hóng cuì jiāo fēi fān。
付与儿孙好门户,光芒应射斗牛间。fù yǔ ér sūn hǎo mén hù,guāng máng yīng shè dòu niú jiān。

送蔡子重

叶适

怜子昔参江上僚,前功如日鬓萧萧。lián zi xī cān jiāng shàng liáo,qián gōng rú rì bìn xiāo xiāo。
莫轻小县深谷里,续丝运轸琴方调。mò qīng xiǎo xiàn shēn gǔ lǐ,xù sī yùn zhěn qín fāng diào。
薄冰未随野梅结,和风已催山杏发。báo bīng wèi suí yě méi jié,hé fēng yǐ cuī shān xìng fā。
廋文露巧众术同,一心之纯天与通。sōu wén lù qiǎo zhòng shù tóng,yī xīn zhī chún tiān yǔ tōng。

许敬之用余言作松山草堂然游山之意犹未已也申以为箴

叶适

许子家住松山边,门开路辟登山巅。xǔ zi jiā zhù sōng shān biān,mén kāi lù pì dēng shān diān。
千年茂树不改叶,百尺甘井常流泉。qiān nián mào shù bù gǎi yè,bǎi chǐ gān jǐng cháng liú quán。
堂中悄然人境绝,时有剥啄延臞仙。táng zhōng qiāo rán rén jìng jué,shí yǒu bō zhuó yán qú xiān。
天下之山皆若此,舍而外求徒丧已。tiān xià zhī shān jiē ruò cǐ,shě ér wài qiú tú sàng yǐ。
卑能蕴高而为谦,高能生明是为贲。bēi néng yùn gāo ér wèi qiān,gāo néng shēng míng shì wèi bēn。
芒鞋价长今安之,撰屦欠伸吾老矣。máng xié jià zhǎng jīn ān zhī,zhuàn jù qiàn shēn wú lǎo yǐ。

送蔡子寿

叶适

彼友蔡氏子,任也堪将相。bǐ yǒu cài shì zi,rèn yě kān jiāng xiāng。
唯俦亦异材,朗立万人上。wéi chóu yì yì cái,lǎng lì wàn rén shàng。
吾尝扣其微,事诣理亦畅。wú cháng kòu qí wēi,shì yì lǐ yì chàng。
雨露待坚成,风波岂凋丧。yǔ lù dài jiān chéng,fēng bō qǐ diāo sàng。
醯鸡发浅覆,盐虎背新样。xī jī fā qiǎn fù,yán hǔ bèi xīn yàng。
侵寻堕老丑,阘茸屡监当。qīn xún duò lǎo chǒu,dá rōng lǚ jiān dāng。
繁霜生野色,行李正悽怆。fán shuāng shēng yě sè,xíng lǐ zhèng qī chuàng。
恐子复未平,因书寄无恙。kǒng zi fù wèi píng,yīn shū jì wú yàng。

寄柳秘校

叶适

颇聋早谢葛亮辟,少吃善著扬雄书。pǒ lóng zǎo xiè gé liàng pì,shǎo chī shàn zhù yáng xióng shū。
篱风索索苦瓠晚,山雨重重甘菊疏。lí fēng suǒ suǒ kǔ hù wǎn,shān yǔ zhòng zhòng gān jú shū。
今人相轻多匿笑,古人自许堪同调。jīn rén xiāng qīng duō nì xiào,gǔ rén zì xǔ kān tóng diào。
咀芹嚼藻泮有宫,先生手提终化龙。jǔ qín jué zǎo pàn yǒu gōng,xiān shēng shǒu tí zhōng huà lóng。