古诗词

哀巩仲至

叶适

老衰哭无泪,行叹复坐嗟。lǎo shuāi kū wú lèi,xíng tàn fù zuò jiē。
荒凉鹤鸣村,尚友初萌芽。huāng liáng hè míng cūn,shàng yǒu chū méng yá。
当时各年少,涉世迷骊騧。dāng shí gè nián shǎo,shè shì mí lí guā。
中天悬明月,争欲伸手拿。zhōng tiān xuán míng yuè,zhēng yù shēn shǒu ná。
朝语日再昃,夜谈更五檛。cháo yǔ rì zài zè,yè tán gèng wǔ zhuā。
君文早贵重,蜀锦载胡车。jūn wén zǎo guì zhòng,shǔ jǐn zài hú chē。
离离三千首,雅正排淫哇。lí lí sān qiān shǒu,yǎ zhèng pái yín wa。
石碑富规制,玉策垂芬葩。shí bēi fù guī zhì,yù cè chuí fēn pā。
简牍尤妙美,一字不可加。jiǎn dú yóu miào měi,yī zì bù kě jiā。
笑我自山野,悲君混泥沙。xiào wǒ zì shān yě,bēi jūn hùn ní shā。
古称骚人穷,留与后代夸。gǔ chēng sāo rén qióng,liú yǔ hòu dài kuā。
昨谁寄音信,已受南台衙。zuó shuí jì yīn xìn,yǐ shòu nán tái yá。
俄然被弹射,翻燎北坞畬。é rán bèi dàn shè,fān liáo běi wù shē。
季也守大玉,千里畦稻麻。jì yě shǒu dà yù,qiān lǐ qí dào má。
请登小芙蓉,万仞凌烟霞。qǐng dēng xiǎo fú róng,wàn rèn líng yān xiá。
兹游隐者事,亦乃期屡差。zī yóu yǐn zhě shì,yì nǎi qī lǚ chà。
书来病良慰,誓言指春华。shū lái bìng liáng wèi,shì yán zhǐ chūn huá。
秉我乌臼烛,瀹以蒋富茶。bǐng wǒ wū jiù zhú,yuè yǐ jiǎng fù chá。
那知是绝笔,杨柳空白花。nà zhī shì jué bǐ,yáng liǔ kōng bái huā。
颇疑魂气升,仿佛天之涯。pǒ yí hún qì shēng,fǎng fú tiān zhī yá。
多生注周易,遥认草玄家。duō shēng zhù zhōu yì,yáo rèn cǎo xuán jiā。
叶适

叶适

叶适(1150年5月26日—1223年2月21日),字正则,号水心居士,温州永嘉(今浙江温州)人,南宋著名思想家、文学家、政论家,世称水心先生。嘉定十六年(1223年),叶适去世,年七十四,赠光禄大夫,获谥“文定”(一作忠定),故又称“叶文定”、“叶忠定”。叶适主张功利之学,反对空谈性命,对朱熹学说提出批评,为永嘉学派集大成者。他所代表的永嘉事功学派,与当时朱熹的理学、陆九渊的心学并列为“南宋三大学派”,对后世影响深远,是温州创业精神的思想发源。著有《水心先生文集》、《水心别集》、《习学记言》等。 叶适的作品>>

猜您喜欢

橘枝词三首记永嘉风土

叶适

蜜满房中金作皮,人家短日挂疏篱。mì mǎn fáng zhōng jīn zuò pí,rén jiā duǎn rì guà shū lí。
判霜剪露装船去,不唱杨枝唱橘枝。pàn shuāng jiǎn lù zhuāng chuán qù,bù chàng yáng zhī chàng jú zhī。

橘枝词三首记永嘉风土

叶适

琥珀银红朱是醇,私酤官卖各生春。hǔ pò yín hóng zhū shì chún,sī gū guān mài gè shēng chūn。
只消一盏能和气,切莫多杯自害身。zhǐ xiāo yī zhǎn néng hé qì,qiè mò duō bēi zì hài shēn。

橘枝词三首记永嘉风土

叶适

鹤袖貂鞋巾闪鸦,吹箫打鼓趁年华。hè xiù diāo xié jīn shǎn yā,chuī xiāo dǎ gǔ chèn nián huá。
行春以东峥水北,不妨欢乐早还家。xíng chūn yǐ dōng zhēng shuǐ běi,bù fáng huān lè zǎo hái jiā。

余泛舟不能具舫创为隆篷加牖户焉

叶适

虽然一桨匆匆去,也要身宽对好山。suī rán yī jiǎng cōng cōng qù,yě yào shēn kuān duì hǎo shān。
新拗篷窗高似屋,诸峰献状住中间。xīn ǎo péng chuāng gāo shì wū,zhū fēng xiàn zhuàng zhù zhōng jiān。

锄荒

叶适

锄荒培薄寺东隈,一种风光百样栽。chú huāng péi báo sì dōng wēi,yī zhǒng fēng guāng bǎi yàng zāi。
谁妒眼中无俗物,前花开遍后花开。shuí dù yǎn zhōng wú sú wù,qián huā kāi biàn hòu huā kāi。

送朱相士朱文昭族孙云得刘碧云相法

叶适

南荡书林长砌萝,碧云鞋底晒庭莎。nán dàng shū lín zhǎng qì luó,bì yún xié dǐ shài tíng shā。
从今湖海须行遍,眼法虽亲要看多。cóng jīn hú hǎi xū xíng biàn,yǎn fǎ suī qīn yào kàn duō。

潜经阁

叶适

当日先生住一轩,手抄六籍自忘言。dāng rì xiān shēng zhù yī xuān,shǒu chāo liù jí zì wàng yán。
至今遗墨如新写,付与楼居四世孙。zhì jīn yí mò rú xīn xiě,fù yǔ lóu jū sì shì sūn。

题施纸被蔡宣义所藏孙太守褒谕帖

叶适

乞子齁齁暖冻躯,押衙得得奉亲书。qǐ zi hōu hōu nuǎn dòng qū,yā yá dé dé fèng qīn shū。
孙公已去蔡公死,近日乡人叹不如。sūn gōng yǐ qù cài gōng sǐ,jìn rì xiāng rén tàn bù rú。

刘氏女自誓为尼怜其操者幸助成之

叶适

汉上洪波不可亲,夔州华发自嫌贫。hàn shàng hóng bō bù kě qīn,kuí zhōu huá fā zì xián pín。
世间浮想如枯蜡,还向虚空嫁此身。shì jiān fú xiǎng rú kū là,hái xiàng xū kōng jià cǐ shēn。

送蔡学正

叶适

鍊尽刚成与物和,峥嵘夜气合清磨。liàn jǐn gāng chéng yǔ wù hé,zhēng róng yè qì hé qīng mó。
好溪新涨连天绿,近晚无风亦不波。hǎo xī xīn zhǎng lián tiān lǜ,jìn wǎn wú fēng yì bù bō。

奉酬般若长老

叶适

简师诗语特惊人,六反掀腾不动身。jiǎn shī shī yǔ tè jīng rén,liù fǎn xiān téng bù dòng shēn。
说与东家小儿女,涂红染绿未禁春。shuō yǔ dōng jiā xiǎo ér nǚ,tú hóng rǎn lǜ wèi jìn chūn。

赠瑞鹿莹老化缘铸钟

叶适

寺寺檐花院院钟,谁人肯顾此山中。sì sì yán huā yuàn yuàn zhōng,shuí rén kěn gù cǐ shān zhōng。
待看窈窕廊阴里,拢袖疏槌答远风。dài kàn yǎo tiǎo láng yīn lǐ,lǒng xiù shū chuí dá yuǎn fēng。

寄题骆子高解元蜗室

叶适

须知两角怒蛙升,即是千寻彩凤鸣。xū zhī liǎng jiǎo nù wā shēng,jí shì qiān xún cǎi fèng míng。
沧海定知伸缩处,君看黄潦漫亏盈。cāng hǎi dìng zhī shēn suō chù,jūn kàn huáng lǎo màn kuī yíng。

薛严州挽词

叶适

瘴雨蛮烟尽扫清,钓台方轨净无藤。zhàng yǔ mán yān jǐn sǎo qīng,diào tái fāng guǐ jìng wú téng。
堪怜独立沧江上,不许朱轓更一登。kān lián dú lì cāng jiāng shàng,bù xǔ zhū fān gèng yī dēng。

寄题叶路分与君楼如今若肯从徵召总把三峰乞与君太宗赐陈希夷诗也二首

叶适

封侯无例乞名山,只许幽人独占闲。fēng hóu wú lì qǐ míng shān,zhǐ xǔ yōu rén dú zhàn xián。
若会当时与君意,林泉合在市朝间。ruò huì dāng shí yǔ jūn yì,lín quán hé zài shì cháo jiān。