古诗词

和楼志国范君武读胡尉临安所获颜鲁公书断碑

强至

书名唐世凡几人,鲁公运笔独有神。shū míng táng shì fán jǐ rén,lǔ gōng yùn bǐ dú yǒu shén。
当年一字百金直,异代傥获宜尔珍。dāng nián yī zì bǎi jīn zhí,yì dài tǎng huò yí ěr zhēn。
公尝道直不容内,江湖出走刺史轮。gōng cháng dào zhí bù róng nèi,jiāng hú chū zǒu cì shǐ lún。
东南挥翰落几郡,在处巨迹刊坚珉。dōng nán huī hàn luò jǐ jùn,zài chù jù jì kān jiān mín。
石坚字巨未应泐,旋复五代遗荒屯。shí jiān zì jù wèi yīng lè,xuán fù wǔ dài yí huāng tún。
州镇寻兵寺观火,缺碑毁碣埋泥尘。zhōu zhèn xún bīng sì guān huǒ,quē bēi huǐ jié mái ní chén。
乾坤岂亦爱字宝,不使久屈卒不伸。qián kūn qǐ yì ài zì bǎo,bù shǐ jiǔ qū zú bù shēn。
吻合阴假好事手,得此断石溪山垠。wěn hé yīn jiǎ hǎo shì shǒu,dé cǐ duàn shí xī shān yín。
苔封土蚀初莫省,一洗烂若开三辰。tái fēng tǔ shí chū mò shěng,yī xǐ làn ruò kāi sān chén。
不由名氏验体法,气质浑厚知颜筋。bù yóu míng shì yàn tǐ fǎ,qì zhì hún hòu zhī yán jīn。
点端屹如泰山立,画劲森似长戟陈。diǎn duān yì rú tài shān lì,huà jìn sēn shì zhǎng jǐ chén。
宁同枣木浪传刻,少陵尤恶肥失真。níng tóng zǎo mù làng chuán kè,shǎo líng yóu è féi shī zhēn。
苍茫疑闻地灵泣,为失此石后土贫。cāng máng yí wén dì líng qì,wèi shī cǐ shí hòu tǔ pín。
好事得之不自有,能广墨本遗其伦。hǎo shì dé zhī bù zì yǒu,néng guǎng mò běn yí qí lún。
始从君武惬传玩,大句感发惊儒绅。shǐ cóng jūn wǔ qiè chuán wán,dà jù gǎn fā jīng rú shēn。
写公勋德无一欠,何必读史劳吾唇。xiě gōng xūn dé wú yī qiàn,hé bì dú shǐ láo wú chún。
青衫志国继高唱,首论书法词逾新。qīng shān zhì guó jì gāo chàng,shǒu lùn shū fǎ cí yú xīn。
末言公忠死贼刃,不觉愤泪沾予巾。mò yán gōng zhōng sǐ zéi rèn,bù jué fèn lèi zhān yǔ jīn。
昔人谓书乃心画,浮沉直挠皆相循。xī rén wèi shū nǎi xīn huà,fú chén zhí náo jiē xiāng xún。
公心远可此书鉴,体不姿媚一以淳。gōng xīn yuǎn kě cǐ shū jiàn,tǐ bù zī mèi yī yǐ chún。
严严古气自盘薄,宜汝希烈不得臣。yán yán gǔ qì zì pán báo,yí rǔ xī liè bù dé chén。
虽云笔力夺元化,济以忠谊重万钧。suī yún bǐ lì duó yuán huà,jì yǐ zhōng yì zhòng wàn jūn。
后来忠谊弗公学,磨铅临帖虚终身。hòu lái zhōng yì fú gōng xué,mó qiān lín tiē xū zhōng shēn。
李斯篆隶岂不好,彰彰奸迹流自秦。lǐ sī zhuàn lì qǐ bù hǎo,zhāng zhāng jiān jì liú zì qín。
乃知一艺不独善,所贵名节坚松筠。nǎi zhī yī yì bù dú shàn,suǒ guì míng jié jiān sōng yún。
鲁公之书以名贵,历代共宝无沉堙。lǔ gōng zhī shū yǐ míng guì,lì dài gòng bǎo wú chén yīn。

强至

宋杭州钱塘人,字几圣。仁宗庆历六年进士。为三司户部判官、尚书祠部郎中。为文简古不俗,尤工于诗,以文学受知韩琦。琦欲荐充馆阁,不果。有《韩忠献遗事》、《祠部集》。 强至的作品>>

猜您喜欢

刚叔以雅言题拙稿辄依韵和酬

强至

每恨尘劳荒旧学,更惭篆刻得初名。měi hèn chén láo huāng jiù xué,gèng cán zhuàn kè dé chū míng。
圣贤阃奥期深入,风雅源流庶一清。shèng xián kǔn ào qī shēn rù,fēng yǎ yuán liú shù yī qīng。
短技示人方蓄缩,雄篇鏖我太峥嵘。duǎn jì shì rén fāng xù suō,xióng piān áo wǒ tài zhēng róng。
君诗合作咸韶秘,何尔轻酬郑濮声。jūn shī hé zuò xián sháo mì,hé ěr qīng chóu zhèng pú shēng。

送江卿知徐州

强至

凫绎州山并画开,东方重镇仗卿才。fú yì zhōu shān bìng huà kāi,dōng fāng zhòng zhèn zhàng qīng cái。
过家喜气随行盖,入境欢讴接贺杯。guò jiā xǐ qì suí xíng gài,rù jìng huān ōu jiē hè bēi。
玉甃试寻彭祖宅,金羁看戏项王台。yù zhòu shì xún péng zǔ zhái,jīn jī kàn xì xiàng wáng tái。
都门送别无新句,尽属文通自赋来。dōu mén sòng bié wú xīn jù,jǐn shǔ wén tōng zì fù lái。

送程公辟郎中知洪州二首

强至

滕阁栏高红螮蝀,章江水阔碧琉璃。téng gé lán gāo hóng dì dōng,zhāng jiāng shuǐ kuò bì liú lí。
几年气象归谈笑,一道藩垣系指麾。jǐ nián qì xiàng guī tán xiào,yī dào fān yuán xì zhǐ huī。
那待韩公来属部,无劳王勃写雄辞。nà dài hán gōng lái shǔ bù,wú láo wáng bó xiě xióng cí。
使君自有文章手,能与山川作好碑。shǐ jūn zì yǒu wén zhāng shǒu,néng yǔ shān chuān zuò hǎo bēi。

送程公辟郎中知洪州二首

强至

君王从此不南忧,善付名郎第一州。jūn wáng cóng cǐ bù nán yōu,shàn fù míng láng dì yī zhōu。
笳鼓出严千骑从,旌麾坐制九诸侯。jiā gǔ chū yán qiān qí cóng,jīng huī zuò zhì jiǔ zhū hóu。
城巅观阁屏间见,江底乾坤镜里浮。chéng diān guān gé píng jiān jiàn,jiāng dǐ qián kūn jìng lǐ fú。
门下贤豪常满榻,却应仲举减风流。mén xià xián háo cháng mǎn tà,què yīng zhòng jǔ jiǎn fēng liú。

送乔岑

强至

世俗谁夸昼锦归,乡人应笑旧儒衣。shì sú shuí kuā zhòu jǐn guī,xiāng rén yīng xiào jiù rú yī。
一言许与经词伯,三道声名出礼闱。yī yán xǔ yǔ jīng cí bó,sān dào shēng míng chū lǐ wéi。
好在青云须远步,莫愁黄鹄不高飞。hǎo zài qīng yún xū yuǎn bù,mò chóu huáng gǔ bù gāo fēi。
还家便养轩腾志,当使闾阎见面稀。hái jiā biàn yǎng xuān téng zhì,dāng shǐ lǘ yán jiàn miàn xī。

题钱安道节推环秀亭

强至

嶪巘虬檐插斗飞,乾坤秀色四晖晖。yè yǎn qiú yán chā dòu fēi,qián kūn xiù sè sì huī huī。
晴江对酒平如掌,晚树开帘细作围。qíng jiāng duì jiǔ píng rú zhǎng,wǎn shù kāi lián xì zuò wéi。
笑里城乌啼月过,吟边巢燕掠花归。xiào lǐ chéng wū tí yuè guò,yín biān cháo yàn lüè huā guī。
主人风骨争森爽,无处容尘到客衣。zhǔ rén fēng gǔ zhēng sēn shuǎng,wú chù róng chén dào kè yī。

送公济还阙下

强至

不候关征满岁归,邑人徒尔挽行衣。bù hòu guān zhēng mǎn suì guī,yì rén tú ěr wǎn xíng yī。
肯将泪对残花落,应自心先去鸟飞。kěn jiāng lèi duì cán huā luò,yīng zì xīn xiān qù niǎo fēi。
官向长安多富贵,君当即日享轻肥。guān xiàng zhǎng ān duō fù guì,jūn dāng jí rì xiǎng qīng féi。
绿槐阴合天街后,恰缀宸班拱帝晖。lǜ huái yīn hé tiān jiē hòu,qià zhuì chén bān gǒng dì huī。

送刘伯寿团练致政归洛阳旧隐

强至

几年笑傲负缑云,一日重寻麋鹿群。jǐ nián xiào ào fù gōu yún,yī rì zhòng xún mí lù qún。
归老慢贤疏太傅,不侯谁念李将军。guī lǎo màn xián shū tài fù,bù hóu shuí niàn lǐ jiāng jūn。
霜天剑气闲中见,月岭笙声醉里闻。shuāng tiān jiàn qì xián zhōng jiàn,yuè lǐng shēng shēng zuì lǐ wén。
回首功名今似梦,逢人懒说守边勤。huí shǒu gōng míng jīn shì mèng,féng rén lǎn shuō shǒu biān qín。

和唐林夫正字韵

强至

共是江山弃水云,更同魏北走埃尘。gòng shì jiāng shān qì shuǐ yún,gèng tóng wèi běi zǒu āi chén。
官书断手何多日,乐事回头已一春。guān shū duàn shǒu hé duō rì,lè shì huí tóu yǐ yī chūn。
入夏解衣宜野逸,几时纵酒到天真。rù xià jiě yī yí yě yì,jǐ shí zòng jiǔ dào tiān zhēn。
由来朋字难为正,莫漫刚颜忤世人。yóu lái péng zì nán wèi zhèng,mò màn gāng yán wǔ shì rén。

初秋与赵无愧小饮下关河亭季秋送客复至其间偶成短句

强至

秋早津亭一笑歌,红妆晚景落清波。qiū zǎo jīn tíng yī xiào gē,hóng zhuāng wǎn jǐng luò qīng bō。
重来霜后攀疏柳,更向风前数败荷。zhòng lái shuāng hòu pān shū liǔ,gèng xiàng fēng qián shù bài hé。
物理盛时能有几,人生乐处亦无多。wù lǐ shèng shí néng yǒu jǐ,rén shēng lè chù yì wú duō。
不知当日樽前曲,却傍谁边敛翠娥。bù zhī dāng rì zūn qián qū,què bàng shuí biān liǎn cuì é。

依韵和王立之中秋阴云不见月

强至

更长不见水精盘,搔首庭除夜向阑。gèng zhǎng bù jiàn shuǐ jīng pán,sāo shǒu tíng chú yè xiàng lán。
一气人间清自转,孤光云外好谁看。yī qì rén jiān qīng zì zhuǎn,gū guāng yún wài hǎo shuí kàn。
关河夜色暗朔漠,楼阁吟魂飞广寒。guān hé yè sè àn shuò mò,lóu gé yín hún fēi guǎng hán。
幕府病眠憔悴客,独无乐事可相干。mù fǔ bìng mián qiáo cuì kè,dú wú lè shì kě xiāng gàn。

夜会洪方叔

强至

别杯曾破菊花期,今夕相逢菊又衰。bié bēi céng pò jú huā qī,jīn xī xiāng féng jú yòu shuāi。
宦路经年能会合,人生何处免参差。huàn lù jīng nián néng huì hé,rén shēng hé chù miǎn cān chà。
渐惊老态侵常日,犹喜交情似旧时。jiàn jīng lǎo tài qīn cháng rì,yóu xǐ jiāo qíng shì jiù shí。
一笑形骸俱自失,三更星斗席边移。yī xiào xíng hái jù zì shī,sān gèng xīng dòu xí biān yí。

再宿白岩院

强至

寺在疏林积霭间,举头无处不苍山。sì zài shū lín jī ǎi jiān,jǔ tóu wú chù bù cāng shān。
老松怪石莫知岁,幽鸟孤云相与闲。lǎo sōng guài shí mò zhī suì,yōu niǎo gū yún xiāng yǔ xián。
衮衮红尘嗟宦路,时时飞梦绕禅关。gǔn gǔn hóng chén jiē huàn lù,shí shí fēi mèng rào chán guān。
上方大士观空坐,应笑喧卑数往还。shàng fāng dà shì guān kōng zuò,yīng xiào xuān bēi shù wǎng hái。

立之临别连以佳篇见贶依韵和酬

强至

建溪夫子惠新诗,雅道深惭未得知。jiàn xī fū zi huì xīn shī,yǎ dào shēn cán wèi dé zhī。
曲享鶢鶋真过矣,吟成款段复何之。qū xiǎng yuán jū zhēn guò yǐ,yín chéng kuǎn duàn fù hé zhī。
日斜留煮山家茗,烟重愁燃客舍萁。rì xié liú zhǔ shān jiā míng,yān zhòng chóu rán kè shě qí。
我系一官君四海,可怜出处不同时。wǒ xì yī guān jūn sì hǎi,kě lián chū chù bù tóng shí。

依韵和居方观崔生画

强至

古今画手得名人,一物才工自出伦。gǔ jīn huà shǒu dé míng rén,yī wù cái gōng zì chū lún。
字与丹青俱是绝,势关飞动不无神。zì yǔ dān qīng jù shì jué,shì guān fēi dòng bù wú shén。
浪传误笔成蝇点,那待青田写鹤真。làng chuán wù bǐ chéng yíng diǎn,nà dài qīng tián xiě hè zhēn。
候雁枯荷含远意,江湖归兴划然新。hòu yàn kū hé hán yuǎn yì,jiāng hú guī xīng huà rán xīn。