古诗词

四民诗其二农

范仲淹

圣人作耒耜,苍苍民乃粒。shèng rén zuò lěi sì,cāng cāng mín nǎi lì。
国俗俭且淳,人足而家给。guó sú jiǎn qiě chún,rén zú ér jiā gěi。
九载襄陵祸,比户犹安辑。jiǔ zài xiāng líng huò,bǐ hù yóu ān jí。
何人变清风,骄奢日相袭。hé rén biàn qīng fēng,jiāo shē rì xiāng xí。
制度非唐虞,赋敛由呼吸。zhì dù fēi táng yú,fù liǎn yóu hū xī。
伤哉田桑人,常悲大弦急。shāng zāi tián sāng rén,cháng bēi dà xián jí。
一夫耕几垄,游堕如云集。yī fū gēng jǐ lǒng,yóu duò rú yún jí。
一蚕吐几丝,罗绮如山入。yī cán tǔ jǐ sī,luó qǐ rú shān rù。
太平不自存,凶荒亦何及。tài píng bù zì cún,xiōng huāng yì hé jí。
神农与后稷,有灵应为泣。shén nóng yǔ hòu jì,yǒu líng yīng wèi qì。
范仲淹

范仲淹

范仲淹(989-1052年),字希文,汉族,北宋著名的政治家、思想家、军事家、文学家,世称“范文正公”。范仲淹文学素养很高,写有著名的《岳阳楼记》。 范仲淹的作品>>

猜您喜欢

依韵酬叶道卿中秋对月二首

范仲淹

孤光千里与君逢,最爱无云四望通。gū guāng qiān lǐ yǔ jūn féng,zuì ài wú yún sì wàng tōng。
处处楼台竞歌宴,的能爱月几人同。chù chù lóu tái jìng gē yàn,de néng ài yuè jǐ rén tóng。

与张焘太博行忻代间因话江山作

范仲淹

数年风土塞门行,说着江山意暂清。shù nián fēng tǔ sāi mén xíng,shuō zhe jiāng shān yì zàn qīng。
求取罢兵南国去,满楼苍翠是平生。qiú qǔ bà bīng nán guó qù,mǎn lóu cāng cuì shì píng shēng。

寄安素高处士

范仲淹

吏隐南阳味日新,幕中文雅尽交宾。lì yǐn nán yáng wèi rì xīn,mù zhōng wén yǎ jǐn jiāo bīn。
满轩明月清谭夜,共忆诗书万卷人。mǎn xuān míng yuè qīng tán yè,gòng yì shī shū wàn juǎn rén。

和提刑赵学士探梅三绝

范仲淹

萧条臈后复春前,雪压霜欺未放妍。xiāo tiáo là hòu fù chūn qián,xuě yā shuāng qī wèi fàng yán。
昨日倚栏枝上看,似留芳意入新年。zuó rì yǐ lán zhī shàng kàn,shì liú fāng yì rù xīn nián。

和提刑赵学士探梅三绝

范仲淹

静映寒林晚未芳,人人欲看寿阳妆。jìng yìng hán lín wǎn wèi fāng,rén rén yù kàn shòu yáng zhuāng。
玉颜须傍韶春笑,莫斗严风与恶霜。yù yán xū bàng sháo chūn xiào,mò dòu yán fēng yǔ è shuāng。

和提刑赵学士探梅三绝

范仲淹

百花争早孰过梅,天与芳时岂待催。bǎi huā zhēng zǎo shú guò méi,tiān yǔ fāng shí qǐ dài cuī。
莫惜黄金置清赏,隔年春色为君开。mò xī huáng jīn zhì qīng shǎng,gé nián chūn sè wèi jūn kāi。

依韵和提刑张太傅寄梅

范仲淹

数枝梅寄寂寥人,多谢韶华次第均。shù zhī méi jì jì liáo rén,duō xiè sháo huá cì dì jūn。
穰下此花留未发,待君同赏后池春。ráng xià cǐ huā liú wèi fā,dài jūn tóng shǎng hòu chí chūn。

依韵和苏州蒋密学

范仲淹

馀杭偶得借麾来,山态云情病眼开。yú háng ǒu dé jiè huī lái,shān tài yún qíng bìng yǎn kāi。
此乐无涯谁可共,诗仙今日在苏台。cǐ lè wú yá shuí kě gòng,shī xiān jīn rì zài sū tái。

登表海楼

范仲淹

一带林峦秀复奇,每来凭槛即开眉。yī dài lín luán xiù fù qí,měi lái píng kǎn jí kāi méi。
好山深会诗人意,留得夕阳无限时。hǎo shān shēn huì shī rén yì,liú dé xī yáng wú xiàn shí。

石子涧二首

范仲淹

凿开奇胜翠微间,车骑笙歌暮未还。záo kāi qí shèng cuì wēi jiān,chē qí shēng gē mù wèi hái。
彦国才如谢安石,他时即此是东山。yàn guó cái rú xiè ān shí,tā shí jí cǐ shì dōng shān。

石子涧二首

范仲淹

飞泉落处满潭雷,一道苍然石壁开。fēi quán luò chù mǎn tán léi,yī dào cāng rán shí bì kāi。
故老相传应可信,此山云出雨须来。gù lǎo xiāng chuán yīng kě xìn,cǐ shān yún chū yǔ xū lái。

送欧伯起

范仲淹

天与神交忽解携,一溪风月更同谁。tiān yǔ shén jiāo hū jiě xié,yī xī fēng yuè gèng tóng shuí。
自惭潇洒如猿鹤,却向周郎怨别离。zì cán xiāo sǎ rú yuán hè,què xiàng zhōu láng yuàn bié lí。

送虎丘长老

范仲淹

暂向天台参众真,虎丘风月远随身。zàn xiàng tiān tái cān zhòng zhēn,hǔ qiū fēng yuè yuǎn suí shēn。
琼台肯便长栖去,无限人间未度人。qióng tái kěn biàn zhǎng qī qù,wú xiàn rén jiān wèi dù rén。

寄润州庞籍

范仲淹

北固高栖海气寒,使君应此凭阑干。běi gù gāo qī hǎi qì hán,shǐ jūn yīng cǐ píng lán gàn。
春山雨后青无限,借与淮南洗眼看。chūn shān yǔ hòu qīng wú xiàn,jiè yǔ huái nán xǐ yǎn kàn。

送湛公归四明讲席

范仲淹

满面南风指四明,山长水曲不胜情。mǎn miàn nán fēng zhǐ sì míng,shān zhǎng shuǐ qū bù shèng qíng。
自言此去云林下,惟讲华严报太平。zì yán cǐ qù yún lín xià,wéi jiǎng huá yán bào tài píng。