古诗词

谢黄惣太博见示文集

范仲淹

松桂有嘉色,不与众芳期。sōng guì yǒu jiā sè,bù yǔ zhòng fāng qī。
金石有正声,讵将群响随。jīn shí yǒu zhèng shēng,jù jiāng qún xiǎng suí。
君子著雅言,以道不以时。jūn zi zhù yǎ yán,yǐ dào bù yǐ shí。
仰止江夏公,大醇无小疵。yǎng zhǐ jiāng xià gōng,dà chún wú xiǎo cī。
孜孜经纬心,落落教化辞。zī zī jīng wěi xīn,luò luò jiào huà cí。
上有帝皇道,下有人臣规。shàng yǒu dì huáng dào,xià yǒu rén chén guī。
邈与圣贤会,岂以富贵移。miǎo yǔ shèng xián huì,qǐ yǐ fù guì yí。
谁言荆棘滋,独此生兰芝。shuí yán jīng jí zī,dú cǐ shēng lán zhī。
谁言蛙黾繁,独此蟠龙龟。shuí yán wā mǐn fán,dú cǐ pán lóng guī。
岂徒一时异,将为千古奇。qǐ tú yī shí yì,jiāng wèi qiān gǔ qí。
愿此周召风,达我尧舜知。yuàn cǐ zhōu zhào fēng,dá wǒ yáo shùn zhī。
致之讽谏路,升之诰命司。zhì zhī fěng jiàn lù,shēng zhī gào mìng sī。
二雅正得失,五典陈雍熙。èr yǎ zhèng dé shī,wǔ diǎn chén yōng xī。
颂声格九庙,王泽及四夷。sòng shēng gé jiǔ miào,wáng zé jí sì yí。
自然天下文,不复迷宗师。zì rán tiān xià wén,bù fù mí zōng shī。
范仲淹

范仲淹

范仲淹(989-1052年),字希文,汉族,北宋著名的政治家、思想家、军事家、文学家,世称“范文正公”。范仲淹文学素养很高,写有著名的《岳阳楼记》。 范仲淹的作品>>

猜您喜欢

青郊

范仲淹

青郊鸣锦雉,绿水漾金鳞。qīng jiāo míng jǐn zhì,lǜ shuǐ yàng jīn lín。
愿得郢中客,共歌台上春。yuàn dé yǐng zhōng kè,gòng gē tái shàng chūn。

射阳湖

范仲淹

渺渺指平湖,烟波极望初。miǎo miǎo zhǐ píng hú,yān bō jí wàng chū。
纵横皆钓者,何处得嘉鱼。zòng héng jiē diào zhě,hé chù dé jiā yú。

舟中

范仲淹

珠彩耀前川,归来一扣舷。zhū cǎi yào qián chuān,guī lái yī kòu xián。
微风不起浪,明月自随船。wēi fēng bù qǐ làng,míng yuè zì suí chuán。

寄欧静秀才

范仲淹

君归一水遥,魂断木兰桡。jūn guī yī shuǐ yáo,hún duàn mù lán ráo。
赖有南轩竹,清风慰寂寥。lài yǒu nán xuān zhú,qīng fēng wèi jì liáo。

和韩布殿丞三首泛湖中

范仲淹

平湖万顷碧,谢客一开颜。píng hú wàn qǐng bì,xiè kè yī kāi yán。
待得临清夜,徘徊载月还。dài dé lín qīng yè,pái huái zài yuè hái。

和韩布殿丞三首泛湖中

范仲淹

弦上万古意,樽中千日醇。xián shàng wàn gǔ yì,zūn zhōng qiān rì chún。
清心向流水,醉貌发阳春。qīng xīn xiàng liú shuǐ,zuì mào fā yáng chūn。

和韩布殿丞三首泛湖中

范仲淹

月色满沧波,吾生乐事多。yuè sè mǎn cāng bō,wú shēng lè shì duō。
何人独醒者,试听濯缨歌。hé rén dú xǐng zhě,shì tīng zhuó yīng gē。

越上闻子规

范仲淹

夜入翠烟啼,昼寻芳树飞。yè rù cuì yān tí,zhòu xún fāng shù fēi。
春山无限好,犹道不如归。chūn shān wú xiàn hǎo,yóu dào bù rú guī。

赴桐庐郡淮上遇风三首其二

范仲淹

妻子休相咎,劳生险自多。qī zi xiū xiāng jiù,láo shēng xiǎn zì duō。
商人岂有罪,同我在风波。shāng rén qǐ yǒu zuì,tóng wǒ zài fēng bō。

赴桐庐郡淮上遇风三首其二

范仲淹

一棹危于叶,傍观亦损神。yī zhào wēi yú yè,bàng guān yì sǔn shén。
他时在平地,无忽险中人。tā shí zài píng dì,wú hū xiǎn zhōng rén。

出守桐庐道中十绝

范仲淹

陇上带经人,金门齿谏臣。lǒng shàng dài jīng rén,jīn mén chǐ jiàn chén。
雷霆日有犯,始可报君亲。léi tíng rì yǒu fàn,shǐ kě bào jūn qīn。

出守桐庐道中十绝

范仲淹

君恩泰山重,尔命鸿毛轻。jūn ēn tài shān zhòng,ěr mìng hóng máo qīng。
一意惧千古,敢怀妻子荣。yī yì jù qiān gǔ,gǎn huái qī zi róng。

出守桐庐道中十绝

范仲淹

妻子屡牵衣,出门投祸机。qī zi lǚ qiān yī,chū mén tóu huò jī。
宁知白日照,犹得虎符归。níng zhī bái rì zhào,yóu dé hǔ fú guī。

出守桐庐道中十绝

范仲淹

分符江外去,人笑似骚人。fēn fú jiāng wài qù,rén xiào shì sāo rén。
不道鲈鱼美,还堪养病身。bù dào lú yú měi,hái kān yǎng bìng shēn。

出守桐庐道中十绝

范仲淹

有病甘长废,无机苦直言。yǒu bìng gān zhǎng fèi,wú jī kǔ zhí yán。
江山藏拙好,何敢望天阍。jiāng shān cáng zhuō hǎo,hé gǎn wàng tiān hūn。