古诗词

四民诗士

范仲淹

前王诏多士,咸以德为先。qián wáng zhào duō shì,xián yǐ dé wèi xiān。
道从仁义广,名由忠孝全。dào cóng rén yì guǎng,míng yóu zhōng xiào quán。
美禄报尔功,好爵縻尔贤。měi lù bào ěr gōng,hǎo jué mí ěr xián。
黜陟金鉴下,昭昭媸与妍。chù zhì jīn jiàn xià,zhāo zhāo chī yǔ yán。
此道日以疏,善恶何茫然。cǐ dào rì yǐ shū,shàn è hé máng rán。
君子不斥怨,归诸命与天。jūn zi bù chì yuàn,guī zhū mìng yǔ tiān。
术者乘其隙,异端千万惑。shù zhě chéng qí xì,yì duān qiān wàn huò。
天道入指掌,神心出胸臆。tiān dào rù zhǐ zhǎng,shén xīn chū xiōng yì。
听幽不听明,言命不言德。tīng yōu bù tīng míng,yán mìng bù yán dé。
学者忽其本,仕者浮于职。xué zhě hū qí běn,shì zhě fú yú zhí。
节义为空言,功名思苟得。jié yì wèi kōng yán,gōng míng sī gǒu dé。
天下无所劝,赏罚几乎息。tiān xià wú suǒ quàn,shǎng fá jǐ hū xī。
阴阳有变化,其神固不测。yīn yáng yǒu biàn huà,qí shén gù bù cè。
祸福有倚伏,循环亦无极。huò fú yǒu yǐ fú,xún huán yì wú jí。
前圣不敢言,小人尔能臆。qián shèng bù gǎn yán,xiǎo rén ěr néng yì。
裨灶方激扬,孔子甘寂默。bì zào fāng jī yáng,kǒng zi gān jì mò。
六经无光辉,反如日月蚀。liù jīng wú guāng huī,fǎn rú rì yuè shí。
大道岂复兴,此弊何时抑。dà dào qǐ fù xīng,cǐ bì hé shí yì。
末路竞驰骋,浇风扬羽翼。mò lù jìng chí chěng,jiāo fēng yáng yǔ yì。
昔多松柏心,今皆桃李色。xī duō sōng bǎi xīn,jīn jiē táo lǐ sè。
愿言造物者,回此天地力。yuàn yán zào wù zhě,huí cǐ tiān dì lì。
范仲淹

范仲淹

范仲淹(989-1052年),字希文,汉族,北宋著名的政治家、思想家、军事家、文学家,世称“范文正公”。范仲淹文学素养很高,写有著名的《岳阳楼记》。 范仲淹的作品>>

猜您喜欢

江楼寄希元上人

范仲淹

清言一以遥,默默江楼上。qīng yán yī yǐ yáo,mò mò jiāng lóu shàng。
安得如白云,无心两相忘。ān dé rú bái yún,wú xīn liǎng xiāng wàng。