古诗词

上汉谣

范仲淹

真人累阴德,闻之三十天。zhēn rén lèi yīn dé,wén zhī sān shí tiān。
一朝鸾鹤来,高举为神仙。yī cháo luán hè lái,gāo jǔ wèi shén xiān。
冉冉去红尘,飘飘凌紫烟。rǎn rǎn qù hóng chén,piāo piāo líng zǐ yān。
下有修真者,望拜何拳拳。xià yǒu xiū zhēn zhě,wàng bài hé quán quán。
愿君银台上,侍帝玉案前。yuàn jūn yín tái shàng,shì dì yù àn qián。
当有人间问,请为天下宣。dāng yǒu rén jiān wèn,qǐng wèi tiān xià xuān。
自从混沌死,淳风日衰靡。zì cóng hùn dùn sǐ,chún fēng rì shuāi mí。
百王道不同,万物情多诡。bǎi wáng dào bù tóng,wàn wù qíng duō guǐ。
尧舜累代仁,弦歌始能治。yáo shùn lèi dài rén,xián gē shǐ néng zhì。
桀纣一旦非,宗庙自然毁。jié zhòu yī dàn fēi,zōng miào zì rán huǐ。
是非既循环,兴亡亦继轨。shì fēi jì xún huán,xīng wáng yì jì guǐ。
福至在朱门,祸来先赤子。fú zhì zài zhū mén,huò lái xiān chì zi。
尝闻自天意,天意岂如此。cháng wén zì tiān yì,tiān yì qǐ rú cǐ。
何为治乱间,多言历数尔。hé wèi zhì luàn jiān,duō yán lì shù ěr。
愿天赐吾君,如天千万春。yuàn tiān cì wú jūn,rú tiān qiān wàn chūn。
明与日月久,恩将雨露均。míng yǔ rì yuè jiǔ,ēn jiāng yǔ lù jūn。
帝力何可见,物情自欣欣。dì lì hé kě jiàn,wù qíng zì xīn xīn。
人复不言天,天亦不伤人。rén fù bù yán tiān,tiān yì bù shāng rén。
天人两相忘,逍遥何有乡。tiān rén liǎng xiāng wàng,xiāo yáo hé yǒu xiāng。
吾当饮且歌,不知羲与黄。wú dāng yǐn qiě gē,bù zhī xī yǔ huáng。
范仲淹

范仲淹

范仲淹(989-1052年),字希文,汉族,北宋著名的政治家、思想家、军事家、文学家,世称“范文正公”。范仲淹文学素养很高,写有著名的《岳阳楼记》。 范仲淹的作品>>

猜您喜欢

江楼寄希元上人

范仲淹

清言一以遥,默默江楼上。qīng yán yī yǐ yáo,mò mò jiāng lóu shàng。
安得如白云,无心两相忘。ān dé rú bái yún,wú xīn liǎng xiāng wàng。