古诗词

送河东提刑张太博

范仲淹

忆守姑苏日,见君已惊人。yì shǒu gū sū rì,jiàn jūn yǐ jīng rén。
翩翩幕中画,落落席上珍。piān piān mù zhōng huà,luò luò xí shàng zhēn。
强记及敏力,一一精如神。qiáng jì jí mǐn lì,yī yī jīng rú shén。
洎余领西帅,密与羌夏邻。jì yú lǐng xī shuài,mì yǔ qiāng xià lín。
君来贰边郡,表里还相亲。jūn lái èr biān jùn,biǎo lǐ hái xiāng qīn。
有如得四支,周旋卫其身。yǒu rú dé sì zhī,zhōu xuán wèi qí shēn。
予始按万渠,兵行百物陈。yǔ shǐ àn wàn qú,bīng xíng bǎi wù chén。
而君主其事,进退皆有伦。ér jūn zhǔ qí shì,jìn tuì jiē yǒu lún。
羌酋八九百,醉歌喜龂龂。qiāng qiú bā jiǔ bǎi,zuì gē xǐ yín yín。
传告以号令,再拜罔不驯。chuán gào yǐ hào lìng,zài bài wǎng bù xùn。
作城大顺川,扼胡来路津。zuò chéng dà shùn chuān,è hú lái lù jīn。
汉军始屯集,虏骑俄纷纶。hàn jūn shǐ tún jí,lǔ qí é fēn lún。
诸将稍畏怯,偶语辞艰辛。zhū jiāng shāo wèi qiè,ǒu yǔ cí jiān xīn。
君跃疋马去,入险将死滨。jūn yuè pǐ mǎ qù,rù xiǎn jiāng sǐ bīn。
持檛画祸福,虎校靡不遵。chí zhuā huà huò fú,hǔ xiào mí bù zūn。
呼兵就畚锸,悦使咸忻忻。hū bīng jiù běn chā,yuè shǐ xián xīn xīn。
昼夜战且役,城成未逾旬。zhòu yè zhàn qiě yì,chéng chéng wèi yú xún。
虏乃急攻我,万众生烟尘。lǔ nǎi jí gōng wǒ,wàn zhòng shēng yān chén。
苍惶被矢石,遁走无逡巡。cāng huáng bèi shǐ shí,dùn zǒu wú qūn xún。
君驰奏阙下,感慨动中宸。jūn chí zòu quē xià,gǎn kǎi dòng zhōng chén。
是秋怀敏败,虏势侵泾原。shì qiū huái mǐn bài,lǔ shì qīn jīng yuán。
天地正愁惨,关辅将迸奔。tiān dì zhèng chóu cǎn,guān fǔ jiāng bèng bēn。
腹心苟不守,皮肤安得存。fù xīn gǒu bù shǒu,pí fū ān dé cún。
予召蕃汉兵,趋邠当北门。yǔ zhào fān hàn bīng,qū bīn dāng běi mén。
诸将切切议,谓宜守塞垣。zhū jiāng qiè qiè yì,wèi yí shǒu sāi yuán。
惟君力赞我,咸镐为本根。wéi jūn lì zàn wǒ,xián gǎo wèi běn gēn。
全师遂鼓进,连城息惊喧。quán shī suì gǔ jìn,lián chéng xī jīng xuān。
果释天子忧,奖诏垂明恩。guǒ shì tiān zi yōu,jiǎng zhào chuí míng ēn。
予贰机衡重,君掌食货繁。yǔ èr jī héng zhòng,jūn zhǎng shí huò fán。
岂敢懈夙夜,未尝摅笑言。qǐ gǎn xiè sù yè,wèi cháng shū xiào yán。
今叨领南阳,会君乘使轩。jīn dāo lǐng nán yáng,huì jūn chéng shǐ xuān。
携手百花洲,无时不开樽。xié shǒu bǎi huā zhōu,wú shí bù kāi zūn。
语论极今古,情契及子孙。yǔ lùn jí jīn gǔ,qíng qì jí zi sūn。
气同若兰芝,声应如篪埙。qì tóng ruò lán zhī,shēng yīng rú chí xūn。
浩歌忘物我,剧饮无凉暄。hào gē wàng wù wǒ,jù yǐn wú liáng xuān。
自问平生心,此乐曾几番。zì wèn píng shēng xīn,cǐ lè céng jǐ fān。
一旦改使节,匆匆指并汾。yī dàn gǎi shǐ jié,cōng cōng zhǐ bìng fén。
惜别固不忍,赠行当有云。xī bié gù bù rěn,zèng xíng dāng yǒu yún。
从来宿兵地,北与胡汉分。cóng lái sù bīng dì,běi yǔ hú hàn fēn。
长河出紫塞,太行入青云。zhǎng hé chū zǐ sāi,tài xíng rù qīng yún。
天然作雄屏,览者怀忠勋。tiān rán zuò xióng píng,lǎn zhě huái zhōng xūn。
行府在平阳,山川秀氤氲。xíng fǔ zài píng yáng,shān chuān xiù yīn yūn。
尧民击壤歌,千古犹得闻。yáo mín jī rǎng gē,qiān gǔ yóu dé wén。
君有经济心,润以金石文。jūn yǒu jīng jì xīn,rùn yǐ jīn shí wén。
揽辔问风俗,坐堂精典坟。lǎn pèi wèn fēng sú,zuò táng jīng diǎn fén。
此道日益大,行行思致君。cǐ dào rì yì dà,xíng xíng sī zhì jūn。
范仲淹

范仲淹

范仲淹(989-1052年),字希文,汉族,北宋著名的政治家、思想家、军事家、文学家,世称“范文正公”。范仲淹文学素养很高,写有著名的《岳阳楼记》。 范仲淹的作品>>

猜您喜欢

岁寒堂三题岁寒堂

范仲淹

此阁宜登临,上有松风吟。cǐ gé yí dēng lín,shàng yǒu sōng fēng yín。
非弦亦非匏,自起箫韶音。fēi xián yì fēi páo,zì qǐ xiāo sháo yīn。
明月万里时,何必开绿琴。míng yuè wàn lǐ shí,hé bì kāi lǜ qín。
凤皇下云霓,锵锵呜中林。fèng huáng xià yún ní,qiāng qiāng wū zhōng lín。
淳如葛天歌,太古传于今。chún rú gé tiān gē,tài gǔ chuán yú jīn。
洁如庖羲易,洗人平生心。jié rú páo xī yì,xǐ rén píng shēng xīn。
安得嘉宾来,当之共披襟。ān dé jiā bīn lái,dāng zhī gòng pī jīn。
陶景若在仙,千载一相寻。táo jǐng ruò zài xiān,qiān zài yī xiāng xún。

赠都下隐者

范仲淹

梅福隐市门,严平居卜肆。méi fú yǐn shì mén,yán píng jū bo sì。
乃知神仙徒,非必烟霞地。nǎi zhī shén xiān tú,fēi bì yān xiá dì。
异哉西山人,逍遥京洛尘。yì zāi xī shān rén,xiāo yáo jīng luò chén。
门多长者车,察脉如有神。mén duō zhǎng zhě chē,chá mài rú yǒu shén。
轩皇万馀载,此术了然在。xuān huáng wàn yú zài,cǐ shù le rán zài。
精意洞五行,飞名落四海。jīng yì dòng wǔ xíng,fēi míng luò sì hǎi。
结舍拟沧洲,东池接御沟。jié shě nǐ cāng zhōu,dōng chí jiē yù gōu。
兰芳披幽径,琴樽在小舟。lán fāng pī yōu jìng,qín zūn zài xiǎo zhōu。
清夜泛月华,宛是江湖游。qīng yè fàn yuè huá,wǎn shì jiāng hú yóu。
他日上云去,兹为黄鹤楼。tā rì shàng yún qù,zī wèi huáng hè lóu。

和人游嵩山十二题公路涧

范仲淹

嵩高发灵源,北望洛阳注。sōng gāo fā líng yuán,běi wàng luò yáng zhù。
清流引河汉,白气横云雾。qīng liú yǐn hé hàn,bái qì héng yún wù。
英雄惜此地,百万曾相拒。yīng xióng xī cǐ dì,bǎi wàn céng xiāng jù。
近代无战争,常人自来去。jìn dài wú zhàn zhēng,cháng rén zì lái qù。

和人游嵩山十二题公路涧

范仲淹

传闻王子仙,涧边遗一骥。chuán wén wáng zi xiān,jiàn biān yí yī jì。
当时青云路,鸡犬亦可致。dāng shí qīng yún lù,jī quǎn yì kě zhì。
未必真龙媒,悠悠在平地。wèi bì zhēn lóng méi,yōu yōu zài píng dì。

和人游嵩山十二题公路涧

范仲淹

太室何森耸,少室欲飞动。tài shì hé sēn sǒng,shǎo shì yù fēi dòng。
相对起云霞,恍如游仙梦。xiāng duì qǐ yún xiá,huǎng rú yóu xiān mèng。
何以宠此行,行歌降神颂。hé yǐ chǒng cǐ xíng,xíng gē jiàng shén sòng。

和人游嵩山十二题公路涧

范仲淹

白云随人来,翩翩疾如马。bái yún suí rén lái,piān piān jí rú mǎ。
洪崖与浮丘,襟袂安足把。hóng yá yǔ fú qiū,jīn mèi ān zú bǎ。
不来峻极游,何能小天下。bù lái jùn jí yóu,hé néng xiǎo tiān xià。

和人游嵩山十二题公路涧

范仲淹

窈窕玉女窗,想像玉女妆。yǎo tiǎo yù nǚ chuāng,xiǎng xiàng yù nǚ zhuāng。
皎皎月为鉴,飘飘霓作裳。jiǎo jiǎo yuè wèi jiàn,piāo piāo ní zuò shang。
莫学阳台梦,无端惑楚王。mò xué yáng tái mèng,wú duān huò chǔ wáng。

和人游嵩山十二题公路涧

范仲淹

但见岩前砧,谁闻月下杵。dàn jiàn yán qián zhēn,shuí wén yuè xià chǔ。
金文与铁色,璨璨知千古。jīn wén yǔ tiě sè,càn càn zhī qiān gǔ。
试问捣衣仙,何如补天女。shì wèn dǎo yī xiān,hé rú bǔ tiān nǚ。

和人游嵩山十二题公路涧

范仲淹

天门绝境游,熙然揖灏气。tiān mén jué jìng yóu,xī rán yī hào qì。
下顾莽苍间,云雷走平地。xià gù mǎng cāng jiān,yún léi zǒu píng dì。
天威不远人,孰起欺天意。tiān wēi bù yuǎn rén,shú qǐ qī tiān yì。

和人游嵩山十二题公路涧

范仲淹

天门有灵泉,埃尘未尝至。tiān mén yǒu líng quán,āi chén wèi cháng zhì。
日月自高照,云霞亦辉庇。rì yuè zì gāo zhào,yún xiá yì huī bì。
惟抱夷齐心,饮之可无愧。wéi bào yí qí xīn,yǐn zhī kě wú kuì。

和人游嵩山十二题公路涧

范仲淹

岳顶见天池,神异安可度。yuè dǐng jiàn tiān chí,shén yì ān kě dù。
勿谓无波涛,云雷有时恶。wù wèi wú bō tāo,yún léi yǒu shí è。
乘此澄清间,吾缨可以濯。chéng cǐ chéng qīng jiān,wú yīng kě yǐ zhuó。

和人游嵩山十二题公路涧

范仲淹

巍巍八仙坛,上有三醉石。wēi wēi bā xiān tán,shàng yǒu sān zuì shí。
怜此高阳徒,如乐华胥域。lián cǐ gāo yáng tú,rú lè huá xū yù。
憔悴泽边人,独醒良可惜。qiáo cuì zé biān rén,dú xǐng liáng kě xī。

和人游嵩山十二题公路涧

范仲淹

徘徊峻极寺,清意满烟霞。pái huái jùn jí sì,qīng yì mǎn yān xiá。
好风从天来,吹落桂树花。hǎo fēng cóng tiān lái,chuī luò guì shù huā。
高高人物外,犹属梵王家。gāo gāo rén wù wài,yóu shǔ fàn wáng jiā。

和人游嵩山十二题公路涧

范仲淹

嵩高最高处,逸客偶登临。sōng gāo zuì gāo chù,yì kè ǒu dēng lín。
回看日月影,正得天地心。huí kàn rì yuè yǐng,zhèng dé tiān dì xīn。
念此非常游,千载一披襟。niàn cǐ fēi cháng yóu,qiān zài yī pī jīn。

听真上人琴歌

范仲淹

银潢耿耿霜棱棱,西轩月色寒如冰。yín huáng gěng gěng shuāng léng léng,xī xuān yuè sè hán rú bīng。
上人一叩朱丝绳,万籁不起秋光凝。shàng rén yī kòu zhū sī shéng,wàn lài bù qǐ qiū guāng níng。
伏羲归天忽千古,我闻遗音泪如雨。fú xī guī tiān hū qiān gǔ,wǒ wén yí yīn lèi rú yǔ。
嗟嗟不及郑卫儿,北里南邻竞歌舞。jiē jiē bù jí zhèng wèi ér,běi lǐ nán lín jìng gē wǔ。
竞歌舞,何时休,师襄堂上心悠悠。jìng gē wǔ,hé shí xiū,shī xiāng táng shàng xīn yōu yōu。
击浮金,戛鸣玉,老龙秋啼苍海底,幼猿暮啸寒山曲。jī fú jīn,jiá míng yù,lǎo lóng qiū tí cāng hǎi dǐ,yòu yuán mù xiào hán shān qū。
陇头琴瑟咽流泉,洞庭萧萧落寒木。lǒng tóu qín sè yàn liú quán,dòng tíng xiāo xiāo luò hán mù。
此声感物何太灵,十二衔珠下仙鹄。cǐ shēng gǎn wù hé tài líng,shí èr xián zhū xià xiān gǔ。
为予再奏南风诗,神人和畅舜无为。wèi yǔ zài zòu nán fēng shī,shén rén hé chàng shùn wú wèi。
为余试弹广陵散,鬼物悲哀晋方乱。wèi yú shì dàn guǎng líng sàn,guǐ wù bēi āi jìn fāng luàn。
乃知圣人情虑深,将治四海先治琴。nǎi zhī shèng rén qíng lǜ shēn,jiāng zhì sì hǎi xiān zhì qín。
兴亡哀乐不我遁,坐中可见天下心。xīng wáng āi lè bù wǒ dùn,zuò zhōng kě jiàn tiān xià xīn。
感公遗我正始音,何以报之千黄金。gǎn gōng yí wǒ zhèng shǐ yīn,hé yǐ bào zhī qiān huáng jīn。