古诗词

依韵和提刑太博嘉雪

范仲淹

南阳风俗常苦耕,太守忧民敢不诚。nán yáng fēng sú cháng kǔ gēng,tài shǒu yōu mín gǎn bù chéng。
今秋与冬数月旱,二麦无望愁编氓。jīn qiū yǔ dōng shù yuè hàn,èr mài wú wàng chóu biān máng。
龙遁云藏不肯起,荒祠巫鼓徒轰轰。lóng dùn yún cáng bù kěn qǐ,huāng cí wū gǔ tú hōng hōng。
昨宵天意骤回复,繁阴一布飘寒英。zuó xiāo tiān yì zhòu huí fù,fán yīn yī bù piāo hán yīng。
裁成片片尽六出,化工造物何其精。cái chéng piàn piàn jǐn liù chū,huà gōng zào wù hé qí jīng。
散乱狂飞若倚势,徘徊缓舞如含情。sàn luàn kuáng fēi ruò yǐ shì,pái huái huǎn wǔ rú hán qíng。
千门竞扫明月色,万木都拆寒梅英。qiān mén jìng sǎo míng yuè sè,wàn mù dōu chāi hán méi yīng。
天上风流忽尔在,人间险阻无不平。tiān shàng fēng liú hū ěr zài,rén jiān xiǎn zǔ wú bù píng。
因松偶作琴瑟调,过竹徐闻环佩声。yīn sōng ǒu zuò qín sè diào,guò zhú xú wén huán pèi shēng。
江天鸣雁畏相失,龙庭奔马豪如惊。jiāng tiān míng yàn wèi xiāng shī,lóng tíng bēn mǎ háo rú jīng。
丞相沙堤初踏练,将军紫髯浑缀璎。chéng xiāng shā dī chū tà liàn,jiāng jūn zǐ rán hún zhuì yīng。
岩前饥杀啸风虎,海上冻死吞舟鲸。yán qián jī shā xiào fēng hǔ,hǎi shàng dòng sǐ tūn zhōu jīng。
我有高楼擘云上,双瞳一开千里明。wǒ yǒu gāo lóu bāi yún shàng,shuāng tóng yī kāi qiān lǐ míng。
群阎逐去疫疠远,长逵压下尘埃清。qún yán zhú qù yì lì yuǎn,zhǎng kuí yā xià chén āi qīng。
当知有年可坐致,东皋父老休营营。dāng zhī yǒu nián kě zuò zhì,dōng gāo fù lǎo xiū yíng yíng。
因招大使赏天瑞,醉把羲黄向上评。yīn zhāo dà shǐ shǎng tiān ruì,zuì bǎ xī huáng xiàng shàng píng。
穷通得丧了无事,庄老器宇何难并。qióng tōng dé sàng le wú shì,zhuāng lǎo qì yǔ hé nán bìng。
君起作歌我作和,天地和气须充盈。jūn qǐ zuò gē wǒ zuò hé,tiān dì hé qì xū chōng yíng。
当年此乐不可得,与雪对舞摅平生。dāng nián cǐ lè bù kě dé,yǔ xuě duì wǔ shū píng shēng。
共君学取雪好处,平施万物如权衡。gòng jūn xué qǔ xuě hǎo chù,píng shī wàn wù rú quán héng。
范仲淹

范仲淹

范仲淹(989-1052年),字希文,汉族,北宋著名的政治家、思想家、军事家、文学家,世称“范文正公”。范仲淹文学素养很高,写有著名的《岳阳楼记》。 范仲淹的作品>>

猜您喜欢

和庞醇之见寄

范仲淹

北楼千尺午犹寒,冉冉飞尘不可干。běi lóu qiān chǐ wǔ yóu hán,rǎn rǎn fēi chén bù kě gàn。
横望沧溟了无际,贵人休向画图看。héng wàng cāng míng le wú jì,guì rén xiū xiàng huà tú kàn。

赠吴秀才

范仲淹

万户侯家几叶孙,弟兄红旆独乌巾。wàn hù hóu jiā jǐ yè sūn,dì xiōng hóng pèi dú wū jīn。
携琴人入庐山去,谁信朱门有逸人。xié qín rén rù lú shān qù,shuí xìn zhū mén yǒu yì rén。

寄题溪口广慈院

范仲淹

越中山水绝纤尘,溪口风光步步新。yuè zhōng shān shuǐ jué xiān chén,xī kǒu fēng guāng bù bù xīn。
若得会稽藏拙去,白云深处亦行春。ruò dé huì jī cáng zhuō qù,bái yún shēn chù yì xíng chūn。

钓台诗

范仲淹

汉包六合罔英豪,一个冥鸿惜羽毛。hàn bāo liù hé wǎng yīng háo,yī gè míng hóng xī yǔ máo。
世祖功臣三十六,云台争似钓台高。shì zǔ gōng chén sān shí liù,yún tái zhēng shì diào tái gāo。

无题

范仲淹

十口相将泛巨川,来时暖熟去凄然。shí kǒu xiāng jiāng fàn jù chuān,lái shí nuǎn shú qù qī rán。
关津若要知名姓,定是孤儿寡妇船。guān jīn ruò yào zhī míng xìng,dìng shì gū ér guǎ fù chuán。

风水洞

范仲淹

神仙一去几千年,自遣秦人不得还。shén xiān yī qù jǐ qiān nián,zì qiǎn qín rén bù dé hái。
春尽桃花无处觅,空馀流水到人间。chūn jǐn táo huā wú chù mì,kōng yú liú shuǐ dào rén jiān。

桐庐方正父家藏书翰林画白芍药予来领郡事因获一见感叹久之题二十八字景祐元年十月七日

范仲淹

治乱兴衰甚可嗟,徒怜水调诉荣华。zhì luàn xīng shuāi shén kě jiē,tú lián shuǐ diào sù róng huá。
开元盛事今何在,尚有霓裳寄此花。kāi yuán shèng shì jīn hé zài,shàng yǒu ní shang jì cǐ huā。

书酒家壁

范仲淹

当垆一曲竹枝歌,肠断江南奈尔何。dāng lú yī qū zhú zhī gē,cháng duàn jiāng nán nài ěr hé。
游子未归春又老,夜来风雨落花多。yóu zi wèi guī chūn yòu lǎo,yè lái fēng yǔ luò huā duō。

答梅圣俞灵乌赋

范仲淹

危言迁谪向江湖,放意云山道岂孤。wēi yán qiān zhé xiàng jiāng hú,fàng yì yún shān dào qǐ gū。
忠信平生心自许,吉凶何恤赋灵乌。zhōng xìn píng shēng xīn zì xǔ,jí xiōng hé xù fù líng wū。

书扇示门人

范仲淹

一派青山景色幽,前人田地后人收。yī pài qīng shān jǐng sè yōu,qián rén tián dì hòu rén shōu。
后人收得休欢喜,还有收人在后头。hòu rén shōu dé xiū huān xǐ,hái yǒu shōu rén zài hòu tóu。

四民诗其二农

范仲淹

圣人作耒耜,苍苍民乃粒。shèng rén zuò lěi sì,cāng cāng mín nǎi lì。
国俗俭且淳,人足而家给。guó sú jiǎn qiě chún,rén zú ér jiā gěi。
九载襄陵祸,比户犹安辑。jiǔ zài xiāng líng huò,bǐ hù yóu ān jí。
何人变清风,骄奢日相袭。hé rén biàn qīng fēng,jiāo shē rì xiāng xí。
制度非唐虞,赋敛由呼吸。zhì dù fēi táng yú,fù liǎn yóu hū xī。
伤哉田桑人,常悲大弦急。shāng zāi tián sāng rén,cháng bēi dà xián jí。
一夫耕几垄,游堕如云集。yī fū gēng jǐ lǒng,yóu duò rú yún jí。
一蚕吐几丝,罗绮如山入。yī cán tǔ jǐ sī,luó qǐ rú shān rù。
太平不自存,凶荒亦何及。tài píng bù zì cún,xiōng huāng yì hé jí。
神农与后稷,有灵应为泣。shén nóng yǔ hòu jì,yǒu líng yīng wèi qì。

次韵和刘夔判官对雪

范仲淹

蔌蔌楼台外,新辉溢四遐。sù sù lóu tái wài,xīn huī yì sì xiá。
云中凋玉叶,星际落榆花。yún zhōng diāo yù yè,xīng jì luò yú huā。
岳色参差露,松声仿佛加。yuè sè cān chà lù,sōng shēng fǎng fú jiā。
风流裁赋苑,清苦读书家。fēng liú cái fù yuàn,qīng kǔ dú shū jiā。
霜女惭轻格,蟾娥让素华。shuāng nǚ cán qīng gé,chán é ràng sù huá。
孤鸿迷鸟道,万马忆龙沙。gū hóng mí niǎo dào,wàn mǎ yì lóng shā。
净拂王恭氅,香滋陆羽茶。jìng fú wáng gōng chǎng,xiāng zī lù yǔ chá。
载歌劳郢谢,一奏待钟牙。zài gē láo yǐng xiè,yī zòu dài zhōng yá。
几处和梅赏,何人为鬓嗟。jǐ chù hé méi shǎng,hé rén wèi bìn jiē。
含毫看不足,诗社好生涯。hán háo kàn bù zú,shī shè hǎo shēng yá。

寄秦州幕明化基寺丞

范仲淹

同时辟命新,中道改丝纶。tóng shí pì mìng xīn,zhōng dào gǎi sī lún。
沧海人归楚,清风子在秦。cāng hǎi rén guī chǔ,qīng fēng zi zài qín。
共居卿月下,独得将星邻。gòng jū qīng yuè xià,dú dé jiāng xīng lín。
耸动军前檄,峥嵘席上珍。sǒng dòng jūn qián xí,zhēng róng xí shàng zhēn。
烽烟边信息,金鼓武精神。fēng yān biān xìn xī,jīn gǔ wǔ jīng shén。
猎度天山雪,歌逢陇树春。liè dù tiān shān xuě,gē féng lǒng shù chūn。
燕台无限好,西向自沾巾。yàn tái wú xiàn hǎo,xī xiàng zì zhān jīn。

雕鹗在秋天

范仲淹

秋汉寥寥迥,雄心肯木栖。qiū hàn liáo liáo jiǒng,xióng xīn kěn mù qī。
人间正摇落,天外绝攀跻。rén jiān zhèng yáo luò,tiān wài jué pān jī。
月兔精应丧,阳乌影欲齐。yuè tù jīng yīng sàng,yáng wū yǐng yù qí。
长河匹练小,太华一拳低。zhǎng hé pǐ liàn xiǎo,tài huá yī quán dī。
下眄群毛遁,横过百鸟睽。xià miǎn qún máo dùn,héng guò bǎi niǎo kuí。
乘风俊未已,空阔玉关西。chéng fēng jùn wèi yǐ,kōng kuò yù guān xī。

观猎

范仲淹

鹰犬一何骄,霜明远近郊。yīng quǎn yī hé jiāo,shuāng míng yuǎn jìn jiāo。
鸾皇不触网,狐兔自充庖。luán huáng bù chù wǎng,hú tù zì chōng páo。
熠熠流鸣镝,纷纷过绿髾。yì yì liú míng dī,fēn fēn guò lǜ shāo。
雄飞侵汉下,杀气与云交。xióng fēi qīn hàn xià,shā qì yǔ yún jiāo。
剪棘争探穴,摧林竞覆巢。jiǎn jí zhēng tàn xué,cuī lín jìng fù cháo。
惟开三面者,盛德播弦匏。wéi kāi sān miàn zhě,shèng dé bō xián páo。