古诗词

依韵和提刑太博嘉雪

范仲淹

南阳风俗常苦耕,太守忧民敢不诚。nán yáng fēng sú cháng kǔ gēng,tài shǒu yōu mín gǎn bù chéng。
今秋与冬数月旱,二麦无望愁编氓。jīn qiū yǔ dōng shù yuè hàn,èr mài wú wàng chóu biān máng。
龙遁云藏不肯起,荒祠巫鼓徒轰轰。lóng dùn yún cáng bù kěn qǐ,huāng cí wū gǔ tú hōng hōng。
昨宵天意骤回复,繁阴一布飘寒英。zuó xiāo tiān yì zhòu huí fù,fán yīn yī bù piāo hán yīng。
裁成片片尽六出,化工造物何其精。cái chéng piàn piàn jǐn liù chū,huà gōng zào wù hé qí jīng。
散乱狂飞若倚势,徘徊缓舞如含情。sàn luàn kuáng fēi ruò yǐ shì,pái huái huǎn wǔ rú hán qíng。
千门竞扫明月色,万木都拆寒梅英。qiān mén jìng sǎo míng yuè sè,wàn mù dōu chāi hán méi yīng。
天上风流忽尔在,人间险阻无不平。tiān shàng fēng liú hū ěr zài,rén jiān xiǎn zǔ wú bù píng。
因松偶作琴瑟调,过竹徐闻环佩声。yīn sōng ǒu zuò qín sè diào,guò zhú xú wén huán pèi shēng。
江天鸣雁畏相失,龙庭奔马豪如惊。jiāng tiān míng yàn wèi xiāng shī,lóng tíng bēn mǎ háo rú jīng。
丞相沙堤初踏练,将军紫髯浑缀璎。chéng xiāng shā dī chū tà liàn,jiāng jūn zǐ rán hún zhuì yīng。
岩前饥杀啸风虎,海上冻死吞舟鲸。yán qián jī shā xiào fēng hǔ,hǎi shàng dòng sǐ tūn zhōu jīng。
我有高楼擘云上,双瞳一开千里明。wǒ yǒu gāo lóu bāi yún shàng,shuāng tóng yī kāi qiān lǐ míng。
群阎逐去疫疠远,长逵压下尘埃清。qún yán zhú qù yì lì yuǎn,zhǎng kuí yā xià chén āi qīng。
当知有年可坐致,东皋父老休营营。dāng zhī yǒu nián kě zuò zhì,dōng gāo fù lǎo xiū yíng yíng。
因招大使赏天瑞,醉把羲黄向上评。yīn zhāo dà shǐ shǎng tiān ruì,zuì bǎ xī huáng xiàng shàng píng。
穷通得丧了无事,庄老器宇何难并。qióng tōng dé sàng le wú shì,zhuāng lǎo qì yǔ hé nán bìng。
君起作歌我作和,天地和气须充盈。jūn qǐ zuò gē wǒ zuò hé,tiān dì hé qì xū chōng yíng。
当年此乐不可得,与雪对舞摅平生。dāng nián cǐ lè bù kě dé,yǔ xuě duì wǔ shū píng shēng。
共君学取雪好处,平施万物如权衡。gòng jūn xué qǔ xuě hǎo chù,píng shī wàn wù rú quán héng。
范仲淹

范仲淹

范仲淹(989-1052年),字希文,汉族,北宋著名的政治家、思想家、军事家、文学家,世称“范文正公”。范仲淹文学素养很高,写有著名的《岳阳楼记》。 范仲淹的作品>>

猜您喜欢

依韵答韩侍御

范仲淹

虽叨世契与邻藩,东道瞻风御史尊。suī dāo shì qì yǔ lín fān,dōng dào zhān fēng yù shǐ zūn。
郑馆昔时延下客,于家今日见高门。zhèng guǎn xī shí yán xià kè,yú jiā jīn rì jiàn gāo mén。
我居方面荣为惧,君向台端直且温。wǒ jū fāng miàn róng wèi jù,jūn xiàng tái duān zhí qiě wēn。
彼此中怀蕴金石,不须销黯动离魂。bǐ cǐ zhōng huái yùn jīn shí,bù xū xiāo àn dòng lí hún。

谢柳太博惠鹤

范仲淹

新诗遗鹤指真经,对此仙标讵敢轻。xīn shī yí hè zhǐ zhēn jīng,duì cǐ xiān biāo jù gǎn qīng。
万里华亭思去伴,千年辽海识归程。wàn lǐ huá tíng sī qù bàn,qiān nián liáo hǎi shí guī chéng。
鸡群与处曾非辱,鹏路将翔孰谓荣。jī qún yǔ chù céng fēi rǔ,péng lù jiāng xiáng shú wèi róng。
独爱九皋嘹唳好,声声天地谓之清。dú ài jiǔ gāo liáo lì hǎo,shēng shēng tiān dì wèi zhī qīng。

知府孙学士见示和终南监宫太保道怀五首因以缀篇

范仲淹

玉皇近侍请修真,赐得南山十里云。yù huáng jìn shì qǐng xiū zhēn,cì dé nán shān shí lǐ yún。
樽有圣贤聊自慰,鼎多龙虎复谁分。zūn yǒu shèng xián liáo zì wèi,dǐng duō lóng hǔ fù shuí fēn。
谢家山色朝晡见,陶隐松风寤寐闻。xiè jiā shān sè cháo bū jiàn,táo yǐn sōng fēng wù mèi wén。
万物已齐无一事,独醒惟笑众醺醺。wàn wù yǐ qí wú yī shì,dú xǐng wéi xiào zhòng xūn xūn。

知府孙学士见示和终南监宫太保道怀五首因以缀篇

范仲淹

要路抛来自寡尤,高怀卷去白云收。yào lù pāo lái zì guǎ yóu,gāo huái juǎn qù bái yún shōu。
玉缘秘宝须藏密,兰为奇香却在幽。yù yuán mì bǎo xū cáng mì,lán wèi qí xiāng què zài yōu。
仙骨岂曾移静节,帝心终是竭嘉猷。xiān gǔ qǐ céng yí jìng jié,dì xīn zhōng shì jié jiā yóu。
红霞绿竹忘机地,未免天家下诏求。hóng xiá lǜ zhú wàng jī dì,wèi miǎn tiān jiā xià zhào qiú。

知府孙学士见示和终南监宫太保道怀五首因以缀篇

范仲淹

汉陂高兴自飘飘,何必天台渡石桥。hàn bēi gāo xīng zì piāo piāo,hé bì tiān tái dù shí qiáo。
潭上药灵多饵菊,林间诗逸半书蕉。tán shàng yào líng duō ěr jú,lín jiān shī yì bàn shū jiāo。
勤歌兰佩招逋隐,懒事尘缨逐采僚。qín gē lán pèi zhāo bū yǐn,lǎn shì chén yīng zhú cǎi liáo。
客有赤松盟约在,异时猿鹤不相辽。kè yǒu chì sōng méng yuē zài,yì shí yuán hè bù xiāng liáo。

知府孙学士见示和终南监宫太保道怀五首因以缀篇

范仲淹

瑶坛日月静中长,诗思时时逸谢塘。yáo tán rì yuè jìng zhōng zhǎng,shī sī shí shí yì xiè táng。
神枕自成仙岛梦,朝衣犹有御炉香。shén zhěn zì chéng xiān dǎo mèng,cháo yī yóu yǒu yù lú xiāng。
三元秘简侵星奏,五岭灵芽待雪尝。sān yuán mì jiǎn qīn xīng zòu,wǔ lǐng líng yá dài xuě cháng。
金阙九重留不住,高风何处是严光。jīn quē jiǔ zhòng liú bù zhù,gāo fēng hé chù shì yán guāng。

知府孙学士见示和终南监宫太保道怀五首因以缀篇

范仲淹

门外烟岚紫阁横,九衢风土更何情。mén wài yān lán zǐ gé héng,jiǔ qú fēng tǔ gèng hé qíng。
篱边醉傲渊明饮,陇上歌随桀溺耕。lí biān zuì ào yuān míng yǐn,lǒng shàng gē suí jié nì gēng。
三乐放怀千古重,万钟回首一毫轻。sān lè fàng huái qiān gǔ zhòng,wàn zhōng huí shǒu yī háo qīng。
鹏鹪共适逍遥理,谁复人间问不平。péng jiāo gòng shì xiāo yáo lǐ,shuí fù rén jiān wèn bù píng。

九日

范仲淹

欲赋前贤九日诗,茱萸相斗一枝枝。yù fù qián xián jiǔ rì shī,zhū yú xiāng dòu yī zhī zhī。
可怜宋玉情无限,争似陶潜醉不知。kě lián sòng yù qíng wú xiàn,zhēng shì táo qián zuì bù zhī。
绿鬓爱随风景变,黄华能与岁寒期。lǜ bìn ài suí fēng jǐng biàn,huáng huá néng yǔ suì hán qī。
登高迥处狂多少,笑杀襄阳拍手儿。dēng gāo jiǒng chù kuáng duō shǎo,xiào shā xiāng yáng pāi shǒu ér。

依韵和胡使君书事

范仲淹

都督再临横海镇,集仙遥辍内朝班。dōu dū zài lín héng hǎi zhèn,jí xiān yáo chuò nèi cháo bān。
清风又振东南美,好梦多亲咫尺颜。qīng fēng yòu zhèn dōng nán měi,hǎo mèng duō qīn zhǐ chǐ yán。
坐啸楼台凌皓月,行春鼓吹入青山。zuò xiào lóu tái líng hào yuè,xíng chūn gǔ chuī rù qīng shān。
太平天子尊耆旧,八十王祥未赐闲。tài píng tiān zi zūn qí jiù,bā shí wáng xiáng wèi cì xián。

依韵和魏介之同游玉仙坛

范仲淹

云坛共上百神清,碧坞红霞相照明。yún tán gòng shàng bǎi shén qīng,bì wù hóng xiá xiāng zhào míng。
幽草欲迷丹井处,乱峰依旧白云生。yōu cǎo yù mí dān jǐng chù,luàn fēng yī jiù bái yún shēng。
亭亭翠纛高杉矗,险险狂雷落石轰。tíng tíng cuì dào gāo shān chù,xiǎn xiǎn kuáng léi luò shí hōng。
待得九霄鸾鹤驭,玉书应改地仙名。dài dé jiǔ xiāo luán hè yù,yù shū yīng gǎi dì xiān míng。

依韵酬池州钱绮翁

范仲淹

天涯彼此勿冲冲,内乐何须位更崇。tiān yá bǐ cǐ wù chōng chōng,nèi lè hé xū wèi gèng chóng。
白发监州身各健,青山绕郭景多同。bái fā jiān zhōu shēn gè jiàn,qīng shān rào guō jǐng duō tóng。
日高窗外眠方起,月到樽前宴未终。rì gāo chuāng wài mián fāng qǐ,yuè dào zūn qián yàn wèi zhōng。
况在江南佳丽地,重阳犹见牡丹红。kuàng zài jiāng nán jiā lì dì,zhòng yáng yóu jiàn mǔ dān hóng。

送饶州董博士

范仲淹

番国英豪富鲁儒,同时举送起乡闾。fān guó yīng háo fù lǔ rú,tóng shí jǔ sòng qǐ xiāng lǘ。
文章耻学扬雄赋,议论羞谈贾谊书。wén zhāng chǐ xué yáng xióng fù,yì lùn xiū tán jiǎ yì shū。
喜得明珠三十六,恨遗壮士二千馀。xǐ dé míng zhū sān shí liù,hèn yí zhuàng shì èr qiān yú。
送君直上青霄去,行看归乘驷马车。sòng jūn zhí shàng qīng xiāo qù,xíng kàn guī chéng sì mǎ chē。

鸣琴

范仲淹

思古理鸣琴,声声动金玉。sī gǔ lǐ míng qín,shēng shēng dòng jīn yù。
何以报昔人,传此尧舜曲。hé yǐ bào xī rén,chuán cǐ yáo shùn qū。

古鉴

范仲淹

磨此千年鉴,朱颜清可览。mó cǐ qiān nián jiàn,zhū yán qīng kě lǎn。
君看日月光,无求照人胆。jūn kàn rì yuè guāng,wú qiú zhào rén dǎn。

西溪见牡丹

范仲淹

阳和不择地,海角亦逢春。yáng hé bù zé dì,hǎi jiǎo yì féng chūn。
忆得上林色,相看如故人。yì dé shàng lín sè,xiāng kàn rú gù rén。