古诗词

滕子京以真箓相示因以赠之

范仲淹

泰山采芝人,吏隐清淮滨。tài shān cǎi zhī rén,lì yǐn qīng huái bīn。
金函秘宝箓,奉之如高真。jīn hán mì bǎo lù,fèng zhī rú gāo zhēn。
谓子有仙志,兴言一相示。wèi zi yǒu xiān zhì,xīng yán yī xiāng shì。
叩头鸣天鼓,玉书粲然异。kòu tóu míng tiān gǔ,yù shū càn rán yì。
白云引轻素,朱丝闻灵篇。bái yún yǐn qīng sù,zhū sī wén líng piān。
题云天宝岁,传于任凤仙。tí yún tiān bǎo suì,chuán yú rèn fèng xiān。
兵火换九州,于兹三百年。bīng huǒ huàn jiǔ zhōu,yú zī sān bǎi nián。
非有灵物持,此书安得全。fēi yǒu líng wù chí,cǐ shū ān dé quán。
绿字起龙蛇,丹文挂星斗。lǜ zì qǐ lóng shé,dān wén guà xīng dòu。
六甲当奉行,百神乃奔走。liù jiǎ dāng fèng xíng,bǎi shén nǎi bēn zǒu。
密密天上语,忽忽人间有。mì mì tiān shàng yǔ,hū hū rén jiān yǒu。
与君置青山,解冠松桂间。yǔ jūn zhì qīng shān,jiě guān sōng guì jiān。
服此上清箓,上清庶可攀。fú cǐ shàng qīng lù,shàng qīng shù kě pān。
无为尘土中,草草凋朱颜。wú wèi chén tǔ zhōng,cǎo cǎo diāo zhū yán。
范仲淹

范仲淹

范仲淹(989-1052年),字希文,汉族,北宋著名的政治家、思想家、军事家、文学家,世称“范文正公”。范仲淹文学素养很高,写有著名的《岳阳楼记》。 范仲淹的作品>>

猜您喜欢

江楼寄希元上人

范仲淹

清言一以遥,默默江楼上。qīng yán yī yǐ yáo,mò mò jiāng lóu shàng。
安得如白云,无心两相忘。ān dé rú bái yún,wú xīn liǎng xiāng wàng。