古诗词

商山道中作

邵雍

十舍到商颜,虽遥不甚艰。shí shě dào shāng yán,suī yáo bù shén jiān。
东西溯洛水,表里看秦山。dōng xī sù luò shuǐ,biǎo lǐ kàn qín shān。
身在烟霞外,心存人子间。shēn zài yān xiá wài,xīn cún rén zi jiān。
庭闱况非远,自可指期还。tíng wéi kuàng fēi yuǎn,zì kě zhǐ qī hái。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

春尽后园闲步

邵雍

绿树成阴日,黄莺对语时。lǜ shù chéng yīn rì,huáng yīng duì yǔ shí。
小渠初潋滟,新竹正参差。xiǎo qú chū liàn yàn,xīn zhú zhèng cān chà。
倚杖闲吟久,携童引步迟。yǐ zhàng xián yín jiǔ,xié tóng yǐn bù chí。
好风知我意,故故向人吹。hǎo fēng zhī wǒ yì,gù gù xiàng rén chuī。

答人乞碧芦

邵雍

草有可嘉者,莫将萧艾俦。cǎo yǒu kě jiā zhě,mò jiāng xiāo ài chóu。
扶疏全类竹,苍翠特宜秋。fú shū quán lèi zhú,cāng cuì tè yí qiū。
风雨声初入,江湖思莫收。fēng yǔ shēng chū rù,jiāng hú sī mò shōu。
无功济天下,藉此一淹留。wú gōng jì tiān xià,jí cǐ yī yān liú。

偶得吟

邵雍

相去一毛间,千山复万山。xiāng qù yī máo jiān,qiān shān fù wàn shān。
虽能忘寝食,未肯去机关。suī néng wàng qǐn shí,wèi kěn qù jī guān。
不是责人备,奈何开口难。bù shì zé rén bèi,nài hé kāi kǒu nán。
天心况非远,既远遂无还。tiān xīn kuàng fēi yuǎn,jì yuǎn suì wú hái。

每度过东邻

邵雍

每度过东邻,东邻愈觉勤。měi dù guò dōng lín,dōng lín yù jué qín。
既来长是愧,相见只如亲。jì lái zhǎng shì kuì,xiāng jiàn zhǐ rú qīn。
饮食皆随好,儿童亦自忻。yǐn shí jiē suí hǎo,ér tóng yì zì xīn。
吾乡有是乐,何必更求仁。wú xiāng yǒu shì lè,hé bì gèng qiú rén。

逍遥吟

邵雍

吾道本来平,人多不肯行。wú dào běn lái píng,rén duō bù kěn xíng。
得心无后味,失脚有深坑。dé xīn wú hòu wèi,shī jiǎo yǒu shēn kēng。
若未通天地,焉能了死生。ruò wèi tōng tiān dì,yān néng le sǐ shēng。
向其间一事,须是自诚明。xiàng qí jiān yī shì,xū shì zì chéng míng。

逍遥吟

邵雍

人生忧不足,足外更何求。rén shēng yōu bù zú,zú wài gèng hé qiú。
吾生虽未足,亦也却无忧。wú shēng suī wèi zú,yì yě què wú yōu。
天和将酒养,真乐用诗勾。tiān hé jiāng jiǔ yǎng,zhēn lè yòng shī gōu。
不信年光会,催人早白头。bù xìn nián guāng huì,cuī rén zǎo bái tóu。

逍遥吟

邵雍

夜入安乐窝,晨兴饮太和。yè rù ān lè wō,chén xīng yǐn tài hé。
穷神知道泰,养素得天多。qióng shén zhī dào tài,yǎng sù dé tiān duō。
日月任推荡,山川徒琢磨。rì yuè rèn tuī dàng,shān chuān tú zuó mó。
欲求为此者,到了是谁何。yù qiú wèi cǐ zhě,dào le shì shuí hé。

逍遥吟

邵雍

何事感人深,求之无处寻。hé shì gǎn rén shēn,qiú zhī wú chù xún。
两仪长在手,万化不关心。liǎng yí zhǎng zài shǒu,wàn huà bù guān xīn。
石里时藏玉,砂中屡得金。shí lǐ shí cáng yù,shā zhōng lǚ dé jīn。
分明难理会,须索入沉吟。fēn míng nán lǐ huì,xū suǒ rù chén yín。

每度过东街

邵雍

每度过东街,东街怨暮来。měi dù guò dōng jiē,dōng jiē yuàn mù lái。
只知闲说话,那觉太开怀。zhǐ zhī xián shuō huà,nà jué tài kāi huái。
我有千般乐,人无一点猜。wǒ yǒu qiān bān lè,rén wú yī diǎn cāi。
半醺欢喜酒,未晚未成回。bàn xūn huān xǐ jiǔ,wèi wǎn wèi chéng huí。

放小鱼

邵雍

纤鳞不足留,此失一生休。xiān lín bù zú liú,cǐ shī yī shēng xiū。
放尔江湖去,宽渠鼎镬游。fàng ěr jiāng hú qù,kuān qú dǐng huò yóu。
更宜深避网,慎勿误吞钩。gèng yí shēn bì wǎng,shèn wù wù tūn gōu。
天下多庖者,无令落庶羞。tiān xià duō páo zhě,wú lìng luò shù xiū。

依韵和田大卿见赠

邵雍

日日步家园,清风不著钱。rì rì bù jiā yuán,qīng fēng bù zhù qián。
城中得野景,竹下弄飞泉。chéng zhōng dé yě jǐng,zhú xià nòng fēi quán。
自愿无嗟若,何妨养浩然。zì yuàn wú jiē ruò,hé fáng yǎng hào rán。
却惭天下士,语道未忘筌。què cán tiān xià shì,yǔ dào wèi wàng quán。

依韵和王不疑少卿招饮

邵雍

经难忆浮丘,吾乡足胜游。jīng nán yì fú qiū,wú xiāng zú shèng yóu。
风前惊白发,雨后喜新秋。fēng qián jīng bái fā,yǔ hòu xǐ xīn qiū。
仕宦情虽薄,登临兴未休。shì huàn qíng suī báo,dēng lín xīng wèi xiū。
人间浪忧事,都不到心头。rén jiān làng yōu shì,dōu bù dào xīn tóu。

再和王不疑少卿见赠

邵雍

乍凉天气好,何处不堪游。zhà liáng tiān qì hǎo,hé chù bù kān yóu。
鸿雁来宾日,鹰鹯得志秋。hóng yàn lái bīn rì,yīng zhān dé zhì qiū。
忘形终夕乐,失脚一生休。wàng xíng zhōng xī lè,shī jiǎo yī shēng xiū。
多少江湖上,舟船未到头。duō shǎo jiāng hú shàng,zhōu chuán wèi dào tóu。

依韵和三王少卿同过弊庐

邵雍

洛中诗有社,马上句如神。luò zhōng shī yǒu shè,mǎ shàng jù rú shén。
白首交情重,黄花节物新。bái shǒu jiāo qíng zhòng,huáng huā jié wù xīn。
见过心可荷,知愧道非淳。jiàn guò xīn kě hé,zhī kuì dào fēi chún。
寂寞西风里,身闲半古人。jì mò xī fēng lǐ,shēn xián bàn gǔ rén。

重九日登石阁三首其三

邵雍

今岁重阳日,凭栏气候迟。jīn suì zhòng yáng rì,píng lán qì hòu chí。
云烟虽已淡,林木未全衰。yún yān suī yǐ dàn,lín mù wèi quán shuāi。
天地开怀处,山川快眼时。tiān dì kāi huái chù,shān chuān kuài yǎn shí。
栏干空倚遍,此意有谁知。lán gàn kōng yǐ biàn,cǐ yì yǒu shuí zhī。
12581234567»