古诗词

依韵和三王少卿同过弊庐

邵雍

洛中诗有社,马上句如神。luò zhōng shī yǒu shè,mǎ shàng jù rú shén。
白首交情重,黄花节物新。bái shǒu jiāo qíng zhòng,huáng huā jié wù xīn。
见过心可荷,知愧道非淳。jiàn guò xīn kě hé,zhī kuì dào fēi chún。
寂寞西风里,身闲半古人。jì mò xī fēng lǐ,shēn xián bàn gǔ rén。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

击壤吟

邵雍

击壤三千首,行窝二十家。jī rǎng sān qiān shǒu,xíng wō èr shí jiā。
乐天为事业,养志是生涯。lè tiān wèi shì yè,yǎng zhì shì shēng yá。
出入将如意,过从用小车。chū rù jiāng rú yì,guò cóng yòng xiǎo chē。
人能知此乐,何必待纷华。rén néng zhī cǐ lè,hé bì dài fēn huá。

罢吟吟

邵雍

久欲罢吟诗,还惊意忽奇。jiǔ yù bà yín shī,hái jīng yì hū qí。
坐中知物体,言外到天机。zuò zhōng zhī wù tǐ,yán wài dào tiān jī。
得句不胜易,成篇岂忍遗。dé jù bù shèng yì,chéng piān qǐ rěn yí。
安知千万载,后世无宣尼。ān zhī qiān wàn zài,hòu shì wú xuān ní。

黄金吟

邵雍

身上有黄金,人无走陆沈。shēn shàng yǒu huáng jīn,rén wú zǒu lù shěn。
求时未必见,得处不因寻。qiú shí wèi bì jiàn,dé chù bù yīn xún。
辩捷非通物,涵容是了心。biàn jié fēi tōng wù,hán róng shì le xīn。
会弹无弦琴,然后能知音。huì dàn wú xián qín,rán hòu néng zhī yīn。

鹧鸪吟

邵雍

事体一番新,才新又却陈。shì tǐ yī fān xīn,cái xīn yòu què chén。
新陈非利物,义理不由人。xīn chén fēi lì wù,yì lǐ bù yóu rén。
岁月休惊晚,莺花续报春。suì yuè xiū jīng wǎn,yīng huā xù bào chūn。
馀樽幸无恙,宜唱鹧鸪频。yú zūn xìng wú yàng,yí chàng zhè gū pín。

苍苍吟

邵雍

人人共戴天,我戴岂徒然。rén rén gòng dài tiān,wǒ dài qǐ tú rán。
须识天人理,方知造化权。xū shí tiān rén lǐ,fāng zhī zào huà quán。
功名归酒盏,器业入诗篇。gōng míng guī jiǔ zhǎn,qì yè rù shī piān。
料得闲中乐,无如我得全。liào dé xián zhōng lè,wú rú wǒ dé quán。

团团吟

邵雍

如鉴又如钩,回旋莫记秋。rú jiàn yòu rú gōu,huí xuán mò jì qiū。
难穷天上理,易白世间头。nán qióng tiān shàng lǐ,yì bái shì jiān tóu。
团处人人喜,亏时物物愁。tuán chù rén rén xǐ,kuī shí wù wù chóu。
有生无不喘,何必待吴牛。yǒu shēng wú bù chuǎn,hé bì dài wú niú。

闲中吟

邵雍

闲中气味长,长处是仙乡。xián zhōng qì wèi zhǎng,zhǎng chù shì xiān xiāng。
富有林泉乐,清无市井忙。fù yǒu lín quán lè,qīng wú shì jǐng máng。
烂游千圣奥,醉拥万花香。làn yóu qiān shèng ào,zuì yōng wàn huā xiāng。
莫作伤心事,伤心易断肠。mò zuò shāng xīn shì,shāng xīn yì duàn cháng。

闲中吟

邵雍

闲中气味真,真处是天民。xián zhōng qì wèi zhēn,zhēn chù shì tiān mín。
富有林泉乐,清无市井尘。fù yǒu lín quán lè,qīng wú shì jǐng chén。
烂游千圣奥,醉拥万花春。làn yóu qiān shèng ào,zuì yōng wàn huā chūn。
莫作伤心事,伤心愁杀人。mò zuò shāng xīn shì,shāng xīn chóu shā rén。

闲中吟

邵雍

闲中气味全,全处是天仙。xián zhōng qì wèi quán,quán chù shì tiān xiān。
富有林泉乐,清无市井喧。fù yǒu lín quán lè,qīng wú shì jǐng xuān。
烂观千圣奥,醉拥万花妍。làn guān qiān shèng ào,zuì yōng wàn huā yán。
莫作伤心事,伤心事好旋。mò zuò shāng xīn shì,shāng xīn shì hǎo xuán。

代书吟

邵雍

见别一年馀,岁残相忆初。jiàn bié yī nián yú,suì cán xiāng yì chū。
重烦君款密,远寄我空疏。zhòng fán jūn kuǎn mì,yuǎn jì wǒ kōng shū。
衰朽百端有,忧愁一点无。shuāi xiǔ bǎi duān yǒu,yōu chóu yī diǎn wú。
闲吟四十字,聊用答来书。xián yín sì shí zì,liáo yòng dá lái shū。

酒少吟

邵雍

此物近来贫,时时得数斤。cǐ wù jìn lái pín,shí shí dé shù jīn。
如茶辜老朽,似药负交亲。rú chá gū lǎo xiǔ,shì yào fù jiāo qīn。
未饮先忧尽,虽斟不敢频。wèi yǐn xiān yōu jǐn,suī zhēn bù gǎn pín。
何由同九日,长有白衣人。hé yóu tóng jiǔ rì,zhǎng yǒu bái yī rén。

岁杪吟

邵雍

一日去一日,一年添一年。yī rì qù yī rì,yī nián tiān yī nián。
饶教成大器,其那已华颠。ráo jiào chéng dà qì,qí nà yǐ huá diān。
志意虽依旧,聪明不及前。zhì yì suī yī jiù,cōng míng bù jí qián。
若非心有得,亦恐学神仙。ruò fēi xīn yǒu dé,yì kǒng xué shén xiān。

冬至吟

邵雍

何者谓之几,天根理极微。hé zhě wèi zhī jǐ,tiān gēn lǐ jí wēi。
今年初尽处,明日未来时。jīn nián chū jǐn chù,míng rì wèi lái shí。
此际易得意,其间难下辞。cǐ jì yì dé yì,qí jiān nán xià cí。
人能知此意,何事不能知。rén néng zhī cǐ yì,hé shì bù néng zhī。

六十六岁吟

邵雍

六十有六岁,畅然持酒杯。liù shí yǒu liù suì,chàng rán chí jiǔ bēi。
少无他得志,老有此开怀。shǎo wú tā dé zhì,lǎo yǒu cǐ kāi huái。
往往英心动,时时秀句来。wǎng wǎng yīng xīn dòng,shí shí xiù jù lái。
尚收三百首,自谓敌琼瑰。shàng shōu sān bǎi shǒu,zì wèi dí qióng guī。

演绎吟

邵雍

万事入沉吟,其来味更深。wàn shì rù chén yín,qí lái wèi gèng shēn。
虽然曾过眼,须是更经心。suī rán céng guò yǎn,xū shì gèng jīng xīn。
过眼未尽见,经心肯尽寻。guò yǎn wèi jǐn jiàn,jīng xīn kěn jǐn xún。
尽寻能得见,方始是真金。jǐn xún néng dé jiàn,fāng shǐ shì zhēn jīn。