古诗词

垂柳长吟

邵雍

垂柳有两种,有长有短垂。chuí liǔ yǒu liǎng zhǒng,yǒu zhǎng yǒu duǎn chuí。
唯兹长一种,偏与静相宜。wéi zī zhǎng yī zhǒng,piān yǔ jìng xiāng yí。
院宇深春后,亭台晚景时。yuàn yǔ shēn chūn hòu,tíng tái wǎn jǐng shí。
不胜烟幂幂,无奈日迟迟。bù shèng yān mì mì,wú nài rì chí chí。
霢霂雨初过,清泠风乍吹。mài mù yǔ chū guò,qīng líng fēng zhà chuī。
章台街左右,华表柱东西。zhāng tái jiē zuǒ yòu,huá biǎo zhù dōng xī。
起眼出墙树,拂头当路枝。qǐ yǎn chū qiáng shù,fú tóu dāng lù zhī。
翩翻绿罗带,缥缈缕金衣。piān fān lǜ luó dài,piāo miǎo lǚ jīn yī。
荡扬飘晴絮,缤纷舞暖丝。dàng yáng piāo qíng xù,bīn fēn wǔ nuǎn sī。
丝牵寸肠断,絮入万家飞。sī qiān cùn cháng duàn,xù rù wàn jiā fēi。
婀娜王恭韵,婆娑赵后姿。ē nà wáng gōng yùn,pó suō zhào hòu zī。
修妍张绪少,柔软沈侯羸。xiū yán zhāng xù shǎo,róu ruǎn shěn hóu léi。
濯濯青拖地,毵毵翠绕池。zhuó zhuó qīng tuō dì,sān sān cuì rào chí。
般添花灼灼,引惹草萋萋。bān tiān huā zhuó zhuó,yǐn rě cǎo qī qī。
郁郁笼山馆,疏疏映酒旗。yù yù lóng shān guǎn,shū shū yìng jiǔ qí。
赠人人自泣,驻马马还嘶。zèng rén rén zì qì,zhù mǎ mǎ hái sī。
影里咿哑去,阴中轣辘归。yǐng lǐ yī yǎ qù,yīn zhōng lì lù guī。
凄凉装暝霭,淡薄挂斜晖。qī liáng zhuāng míng ǎi,dàn báo guà xié huī。
懊恼轻攀折,忧愁重别离。ào nǎo qīng pān zhé,yōu chóu zhòng bié lí。
早衰缘傍道,先茂为临溪。zǎo shuāi yuán bàng dào,xiān mào wèi lín xī。
楼外蝉才噪,桥边莺又啼。lóu wài chán cái zào,qiáo biān yīng yòu tí。
生憎遮望眼,死恨学妆眉。shēng zēng zhē wàng yǎn,sǐ hèn xué zhuāng méi。
远客莫知数,长条曾系谁。yuǎn kè mò zhī shù,zhǎng tiáo céng xì shuí。
经霜尽憔悴,来岁却依依。jīng shuāng jǐn qiáo cuì,lái suì què yī yī。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

三十年吟

邵雍

三十年间更一世,其间堪笑复堪愁。sān shí nián jiān gèng yī shì,qí jiān kān xiào fù kān chóu。
天生天杀何尝尽,人是人非殊未休。tiān shēng tiān shā hé cháng jǐn,rén shì rén fēi shū wèi xiū。
善偶鸳鸯头早白,能啼杜宇血先流。shàn ǒu yuān yāng tóu zǎo bái,néng tí dù yǔ xuè xiān liú。
须知却被才为害,及至无才又却忧。xū zhī què bèi cái wèi hài,jí zhì wú cái yòu què yōu。

答人放言

邵雍

经时不见意何如,重出新诗笑语初。jīng shí bù jiàn yì hé rú,zhòng chū xīn shī xiào yǔ chū。
物理悟来添性淡,天心到后觉情疏。wù lǐ wù lái tiān xìng dàn,tiān xīn dào hòu jué qíng shū。
已全孟乐君无限,未识蘧非我有馀。yǐ quán mèng lè jūn wú xiàn,wèi shí qú fēi wǒ yǒu yú。
大率空名如所论,此身甘老在樵渔。dà lǜ kōng míng rú suǒ lùn,cǐ shēn gān lǎo zài qiáo yú。

梦中吟

邵雍

梦中说梦犹能忆,梦觉梦中还又隔。mèng zhōng shuō mèng yóu néng yì,mèng jué mèng zhōng hái yòu gé。
今日恩光空喜欢,当年意爱难寻觅。jīn rì ēn guāng kōng xǐ huān,dāng nián yì ài nán xún mì。
水成流处岂无声,花到谢时安有色。shuǐ chéng liú chù qǐ wú shēng,huā dào xiè shí ān yǒu sè。
过此相逢陌路人,都如元来曾相识。guò cǐ xiāng féng mò lù rén,dōu rú yuán lái céng xiāng shí。

新春吟

邵雍

多病筋骸五十二,新春犹得共衔杯。duō bìng jīn hái wǔ shí èr,xīn chūn yóu dé gòng xián bēi。
践形有说常希孟,乐内无功可比回。jiàn xíng yǒu shuō cháng xī mèng,lè nèi wú gōng kě bǐ huí。
燕去燕来徒自苦,花开花谢漫相催。yàn qù yàn lái tú zì kǔ,huā kāi huā xiè màn xiāng cuī。
此心不为人休戚,二十年来已若灰。cǐ xīn bù wèi rén xiū qī,èr shí nián lái yǐ ruò huī。

有客吟

邵雍

伊嵩有客欲无言,进退由来尽俟天。yī sōng yǒu kè yù wú yán,jìn tuì yóu lái jǐn qí tiān。
好静未能忘水石,乐闲非为学神仙。hǎo jìng wèi néng wàng shuǐ shí,lè xián fēi wèi xué shén xiān。
休嗟紫陌难为客,且喜清风不用钱。xiū jiē zǐ mò nán wèi kè,qiě xǐ qīng fēng bù yòng qián。
枉尺直寻何必较,此心都大不求全。wǎng chǐ zhí xún hé bì jiào,cǐ xīn dōu dà bù qiú quán。

小圃逢春

邵雍

随分亭栏亦弄妍,不妨闲傍酒垆边。suí fēn tíng lán yì nòng yán,bù fáng xián bàng jiǔ lú biān。
夜檐静透花间月,昼户晴生竹外烟。yè yán jìng tòu huā jiān yuè,zhòu hù qíng shēng zhú wài yān。
事到悟来全偶尔,天教闲去岂徒然。shì dào wù lái quán ǒu ěr,tiān jiào xián qù qǐ tú rán。
壶中日月长多少,烂占风光十二年。hú zhōng rì yuè zhǎng duō shǎo,làn zhàn fēng guāng shí èr nián。

暮春吟

邵雍

春来小圃弄群芳,谁为贫居富贵乡。chūn lái xiǎo pǔ nòng qún fāng,shuí wèi pín jū fù guì xiāng。
门外柳阴浮翠润,阶前花影溜红光。mén wài liǔ yīn fú cuì rùn,jiē qián huā yǐng liū hóng guāng。
梁间新燕未调舌,天末归鸿已着行。liáng jiān xīn yàn wèi diào shé,tiān mò guī hóng yǐ zhe xíng。
自问心源无所有,答云疏懒味偏长。zì wèn xīn yuán wú suǒ yǒu,dá yún shū lǎn wèi piān zhǎng。

惜芳菲

邵雍

细算人间千万事,皆输花底共开颜。xì suàn rén jiān qiān wàn shì,jiē shū huā dǐ gòng kāi yán。
芳菲大率一春内,烂漫都无十日间。fāng fēi dà lǜ yī chūn nèi,làn màn dōu wú shí rì jiān。
亦恐忧愁为龃龉,更防风雨作艰难。yì kǒng yōu chóu wèi jǔ yǔ,gèng fáng fēng yǔ zuò jiān nán。
莫教此后成遗恨,把火樽前尚可攀。mò jiào cǐ hòu chéng yí hèn,bǎ huǒ zūn qián shàng kě pān。

答人见寄

邵雍

鬓毛不患渐成霜,有托琴书子一双。bìn máo bù huàn jiàn chéng shuāng,yǒu tuō qín shū zi yī shuāng。
既乏长才康盛世,无如高枕卧南窗。jì fá zhǎng cái kāng shèng shì,wú rú gāo zhěn wò nán chuāng。
明知筋力难为强,犹说云山未树降。míng zhī jīn lì nán wèi qiáng,yóu shuō yún shān wèi shù jiàng。
多谢故人相爱甚,辙鱼幸免困西江。duō xiè gù rén xiāng ài shén,zhé yú xìng miǎn kùn xī jiāng。

问人丐酒

邵雍

百病筋骸一老身,白头今日愧因循。bǎi bìng jīn hái yī lǎo shēn,bái tóu jīn rì kuì yīn xún。
虽无紫诏还朝速,却有青山入梦频。suī wú zǐ zhào hái cháo sù,què yǒu qīng shān rù mèng pín。
风月满天谁是主,林泉遍地岂无人。fēng yuè mǎn tiān shuí shì zhǔ,lín quán biàn dì qǐ wú rén。
市沽酒味难醇美,长负襟怀一片春。shì gū jiǔ wèi nán chún měi,zhǎng fù jīn huái yī piàn chūn。

答客

邵雍

人间相识几无数,相识虽多未必知。rén jiān xiāng shí jǐ wú shù,xiāng shí suī duō wèi bì zhī。
望我实多全为道,知予浅处却因诗。wàng wǒ shí duō quán wèi dào,zhī yǔ qiǎn chù què yīn shī。
升沉休问百年事,今古都归一局棋。shēng chén xiū wèn bǎi nián shì,jīn gǔ dōu guī yī jú qí。
乘马须求似骐骥,奈何骐骥未来时。chéng mǎ xū qiú shì qí jì,nài hé qí jì wèi lái shí。

后园即事三首

邵雍

太平身老复何忧,景爱家园自在游。tài píng shēn lǎo fù hé yōu,jǐng ài jiā yuán zì zài yóu。
几树绿杨阴乍合,数声幽鸟语方休。jǐ shù lǜ yáng yīn zhà hé,shù shēng yōu niǎo yǔ fāng xiū。
竹侵旧径高低迸,水满春渠左右流。zhú qīn jiù jìng gāo dī bèng,shuǐ mǎn chūn qú zuǒ yòu liú。
借问主人何似乐,答云殊不异封侯。jiè wèn zhǔ rén hé shì lè,dá yún shū bù yì fēng hóu。

后园即事三首

邵雍

天养疏慵自有方,洛城分得水云乡。tiān yǎng shū yōng zì yǒu fāng,luò chéng fēn dé shuǐ yún xiāng。
不闻世上风波险,但见壶中日月长。bù wén shì shàng fēng bō xiǎn,dàn jiàn hú zhōng rì yuè zhǎng。
一局闲棋留野客,数杯醇酒面修篁。yī jú xián qí liú yě kè,shù bēi chún jiǔ miàn xiū huáng。
物情悟了都无事,未学颜渊已坐忘。wù qíng wù le dōu wú shì,wèi xué yán yuān yǐ zuò wàng。

后园即事三首

邵雍

年来得疾号诗狂,每度诗狂必命觞。nián lái dé jí hào shī kuáng,měi dù shī kuáng bì mìng shāng。
乐道襟怀忘检束,任真言语省思量。lè dào jīn huái wàng jiǎn shù,rèn zhēn yán yǔ shěng sī liàng。
宾朋款密过从久,云水优闲兴味长。bīn péng kuǎn mì guò cóng jiǔ,yún shuǐ yōu xián xīng wèi zhǎng。
始信渊明深意在,北窗当日比羲皇。shǐ xìn yuān míng shēn yì zài,běi chuāng dāng rì bǐ xī huáng。

秋日登崇德阁二首

邵雍

无限高贤抑壮图,登临不用起长吁。wú xiàn gāo xián yì zhuàng tú,dēng lín bù yòng qǐ zhǎng xū。
山川千古战争后,冠剑百年零落馀。shān chuān qiān gǔ zhàn zhēng hòu,guān jiàn bǎi nián líng luò yú。
浪把功名为己任,那知富贵岂人谟。làng bǎ gōng míng wèi jǐ rèn,nà zhī fù guì qǐ rén mó。
丹青曲尽世间妙,写得凭栏意思无。dān qīng qū jǐn shì jiān miào,xiě dé píng lán yì sī wú。