古诗词

落花长吟

邵雍

以酒战花秾,花秾酒更浓。yǐ jiǔ zhàn huā nóng,huā nóng jiǔ gèng nóng。
花能十日尽,酒未百壶空。huā néng shí rì jǐn,jiǔ wèi bǎi hú kōng。
尚喜装衣袂,犹怜坠酒钟。shàng xǐ zhuāng yī mèi,yóu lián zhuì jiǔ zhōng。
多情唯粉蝶,薄幸是游蜂。duō qíng wéi fěn dié,báo xìng shì yóu fēng。
减却墙头艳,添为径畔红。jiǎn què qiáng tóu yàn,tiān wèi jìng pàn hóng。
飘零深院宇,点缀静帘栊。piāo líng shēn yuàn yǔ,diǎn zhuì jìng lián lóng。
又恐随流水,仍忧嫁远风。yòu kǒng suí liú shuǐ,réng yōu jià yuǎn fēng。
水流犹委曲,风远便西东。shuǐ liú yóu wěi qū,fēng yuǎn biàn xī dōng。
狼籍残春后,离披晚照中。láng jí cán chūn hòu,lí pī wǎn zhào zhōng。
亭台虽有主,轩骑断无踪。tíng tái suī yǒu zhǔ,xuān qí duàn wú zōng。
剑去拥妃子,兵来围石崇。jiàn qù yōng fēi zi,bīng lái wéi shí chóng。
马嵬方恋恋,金谷正匆匆。mǎ wéi fāng liàn liàn,jīn gǔ zhèng cōng cōng。
曹植辞休切,襄王梦已终。cáo zhí cí xiū qiè,xiāng wáng mèng yǐ zhōng。
谬称寻洛浦,浪说数巫峰。miù chēng xún luò pǔ,làng shuō shù wū fēng。
燕诉冤还在,莺传信莫通。yàn sù yuān hái zài,yīng chuán xìn mò tōng。
苔钱如可买,柳线自能缝。tái qián rú kě mǎi,liǔ xiàn zì néng fèng。
怅望尤真宰,凄凉殢化工。chàng wàng yóu zhēn zǎi,qī liáng tì huà gōng。
放教成烂漫,不使略从容。fàng jiào chéng làn màn,bù shǐ lüè cóng róng。
命扫心争忍,言收计遂穷。mìng sǎo xīn zhēng rěn,yán shōu jì suì qióng。
异香销骨髓,绝色死英雄。yì xiāng xiāo gǔ suǐ,jué sè sǐ yīng xióng。
任诧回天力,饶矜盖世功。rèn chà huí tiān lì,ráo jīn gài shì gōng。
奈何时既往,到了事难重。nài hé shí jì wǎng,dào le shì nán zhòng。
开谢形相戾,兴衰理一同。kāi xiè xíng xiāng lì,xīng shuāi lǐ yī tóng。
天机之浅者,未始免忡忡。tiān jī zhī qiǎn zhě,wèi shǐ miǎn chōng chōng。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

十一日福昌县会雨

邵雍

云势移峰缓,泉声出竹迟。yún shì yí fēng huǎn,quán shēng chū zhú chí。
此时无限意,唯有翠禽知。cǐ shí wú xiàn yì,wéi yǒu cuì qín zhī。

思程氏父子兄弟因以寄之其二

邵雍

气候如当日,山川似旧时。qì hòu rú dāng rì,shān chuān shì jiù shí。
独来还独往,此意有谁知。dú lái hái dú wǎng,cǐ yì yǒu shuí zhī。

伤二舍弟无疾而化又一绝

邵雍

手足恩情重,埙篪欢乐长。shǒu zú ēn qíng zhòng,xūn chí huān lè zhǎng。
要知能忘处,坟草两荒凉。yào zhī néng wàng chù,fén cǎo liǎng huāng liáng。

至灵吟

邵雍

至灵之谓人,至贵之谓君。zhì líng zhī wèi rén,zhì guì zhī wèi jūn。
明则有日月,幽则有鬼神。míng zé yǒu rì yuè,yōu zé yǒu guǐ shén。

人鬼吟

邵雍

既不能事人,又焉能事鬼。jì bù néng shì rén,yòu yān néng shì guǐ。
人鬼虽不同,其理何尝异。rén guǐ suī bù tóng,qí lǐ hé cháng yì。

生平与人交

邵雍

生平与人交,未始有甘坏。shēng píng yǔ rén jiāo,wèi shǐ yǒu gān huài。
己亦无负人,人亦无我害。jǐ yì wú fù rén,rén yì wú wǒ hài。

偶书吟

邵雍

风林无静柯,风池无静波。fēng lín wú jìng kē,fēng chí wú jìng bō。
林池既不静,禽鱼当如何。lín chí jì bù jìng,qín yú dāng rú hé。

思患吟

邵雍

仆奴凌主人,夷狄犯中国。pū nú líng zhǔ rén,yí dí fàn zhōng guó。
自古知不平,无由能绝得。zì gǔ zhī bù píng,wú yóu néng jué dé。

仁圣吟

邵雍

尽道之谓圣,如天之谓仁。jǐn dào zhī wèi shèng,rú tiān zhī wèi rén。
如何仁与圣,天下莫敢伦。rú hé rén yǔ shèng,tiān xià mò gǎn lún。

寄三城王宣徽二首

邵雍

林下居虽陋,花前饮却频。lín xià jū suī lòu,huā qián yǐn què pín。
世间无事乐,都恐属闲人。shì jiān wú shì lè,dōu kǒng shǔ xián rén。

寄三城王宣徽二首

邵雍

路上尘方坌,壶中花正开。lù shàng chén fāng bèn,hú zhōng huā zhèng kāi。
何须头尽白,然后赋归来。hé xū tóu jǐn bái,rán hòu fù guī lái。

阁上招友人

邵雍

清风正蔼如,小阁枕通衢。qīng fēng zhèng ǎi rú,xiǎo gé zhěn tōng qú。
不欲久独擅,能来同享无。bù yù jiǔ dú shàn,néng lái tóng xiǎng wú。

忆梦吟

邵雍

心足而家贫,体疏而情亲。xīn zú ér jiā pín,tǐ shū ér qíng qīn。
开襟知骨瘦,发语见天真。kāi jīn zhī gǔ shòu,fā yǔ jiàn tiān zhēn。

自庆吟

邵雍

俗阜知君德,时和见帝功。sú fù zhī jūn dé,shí hé jiàn dì gōng。
况吾生长老,俱在太平中。kuàng wú shēng zhǎng lǎo,jù zài tài píng zhōng。

梦中吟

邵雍

梦里常言梦,谁知觉后思。mèng lǐ cháng yán mèng,shuí zhī jué hòu sī。
不知今亦梦,更说梦中时。bù zhī jīn yì mèng,gèng shuō mèng zhōng shí。