古诗词

芳草长吟

邵雍

芳草更休生,芳樽更不倾。fāng cǎo gèng xiū shēng,fāng zūn gèng bù qīng。
草如生不已,樽岂便能停。cǎo rú shēng bù yǐ,zūn qǐ biàn néng tíng。
雨后闲池阁,春深小院庭。yǔ hòu xián chí gé,chūn shēn xiǎo yuàn tíng。
是时帘半卷,此际酒初醒。shì shí lián bàn juǎn,cǐ jì jiǔ chū xǐng。
密密嫩方布,葺葺绿已成。mì mì nèn fāng bù,qì qì lǜ yǐ chéng。
送回残照淡,引起晓寒轻。sòng huí cán zhào dàn,yǐn qǐ xiǎo hán qīng。
静衬花村薄,闲装竹坞清。jìng chèn huā cūn báo,xián zhuāng zhú wù qīng。
溪边微水浸,原上未春耕。xī biān wēi shuǐ jìn,yuán shàng wèi chūn gēng。
莫遣香车辗,休教细马行。mò qiǎn xiāng chē niǎn,xiū jiào xì mǎ xíng。
藉馀无限意,望久不胜情。jí yú wú xiàn yì,wàng jiǔ bù shèng qíng。
台迥眉初敛,楼危眼乍明。tái jiǒng méi chū liǎn,lóu wēi yǎn zhà míng。
低低暮云碧,隐隐远山青。dī dī mù yún bì,yǐn yǐn yuǎn shān qīng。
翠接鸳鸯浦,萋连杨柳汀。cuì jiē yuān yāng pǔ,qī lián yáng liǔ tīng。
江潭夜帆落,海渚晚舟横。jiāng tán yè fān luò,hǎi zhǔ wǎn zhōu héng。
戍垒角一弄,牧童笛数声。shù lěi jiǎo yī nòng,mù tóng dí shù shēng。
沙头双鹭下,渡口乱鸿惊。shā tóu shuāng lù xià,dù kǒu luàn hóng jīng。
蓊郁出征地,芊绵奉使程。wěng yù chū zhēng dì,qiān mián fèng shǐ chéng。
远披来往路,遍绕短长亭。yuǎn pī lái wǎng lù,biàn rào duǎn zhǎng tíng。
苒苒秦皇墓,离离汉帝城。rǎn rǎn qín huáng mù,lí lí hàn dì chéng。
荒凉故铜雀,破碎旧金陵。huāng liáng gù tóng què,pò suì jiù jīn líng。
雾锁前朝事,烟昏后世名。wù suǒ qián cháo shì,yān hūn hòu shì míng。
枯犹藏狡兔,腐亦化流萤。kū yóu cáng jiǎo tù,fǔ yì huà liú yíng。
纵刬奚由尽,才烧又却荣。zòng chǎn xī yóu jǐn,cái shāo yòu què róng。
徒能蔽京观,仍愿且升平。tú néng bì jīng guān,réng yuàn qiě shēng píng。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

心安吟

邵雍

心安身自安,身安室自宽。xīn ān shēn zì ān,shēn ān shì zì kuān。
心与身俱安,何事能相干。xīn yǔ shēn jù ān,hé shì néng xiāng gàn。
谁谓一身小,其安若泰山。shuí wèi yī shēn xiǎo,qí ān ruò tài shān。
谁谓一室小,宽如天地间。shuí wèi yī shì xiǎo,kuān rú tiān dì jiān。

论诗吟

邵雍

何故谓之诗,诗者言其志。hé gù wèi zhī shī,shī zhě yán qí zhì。
既用言成章,遂道心中事。jì yòng yán chéng zhāng,suì dào xīn zhōng shì。
不止鍊其辞,抑亦鍊其意。bù zhǐ liàn qí cí,yì yì liàn qí yì。
鍊辞得奇句,鍊意得馀味。liàn cí dé qí jù,liàn yì dé yú wèi。

偶得吟

邵雍

日为万象精,人为万物灵。rì wèi wàn xiàng jīng,rén wèi wàn wù líng。
万象与万物,由天然后生。wàn xiàng yǔ wàn wù,yóu tiān rán hòu shēng。
言由人而信,月由日而明。yán yóu rén ér xìn,yuè yóu rì ér míng。
由人与由日,何尝不太平。yóu rén yǔ yóu rì,hé cháng bù tài píng。

静坐吟

邵雍

人生固有命,物生固有定。rén shēng gù yǒu mìng,wù shēng gù yǒu dìng。
岂谓人最灵,不如物正性。qǐ wèi rén zuì líng,bù rú wù zhèng xìng。
或闻阴有鬼,善能致人死。huò wén yīn yǒu guǐ,shàn néng zhì rén sǐ。
致死设有由,死外何所求。zhì sǐ shè yǒu yóu,sǐ wài hé suǒ qiú。
又况人之命,系天不系他。yòu kuàng rén zhī mìng,xì tiān bù xì tā。
阴鬼设有灵,独且奈天何。yīn guǐ shè yǒu líng,dú qiě nài tiān hé。

男子吟

邵雍

欲作一男子,须了四般事。yù zuò yī nán zi,xū le sì bān shì。
财能使人贪,色能使人嗜。cái néng shǐ rén tān,sè néng shǐ rén shì。
名能使人矜,势能使人倚。míng néng shǐ rén jīn,shì néng shǐ rén yǐ。
四患既都去,岂在尘埃里。sì huàn jì dōu qù,qǐ zài chén āi lǐ。

四义吟

邵雍

小人固无知,唯以利为视。xiǎo rén gù wú zhī,wéi yǐ lì wèi shì。
君子固不欺,见得还思义。jūn zi gù bù qī,jiàn dé hái sī yì。
思义不顾死,见利或忘生。sī yì bù gù sǐ,jiàn lì huò wàng shēng。
二者之所起,平之与不平。èr zhě zhī suǒ qǐ,píng zhī yǔ bù píng。

金帛吟

邵雍

金帛一种物,所用固不常。jīn bó yī zhǒng wù,suǒ yòng gù bù cháng。
聘则谓之币,赆则谓之将。pìn zé wèi zhī bì,jìn zé wèi zhī jiāng。
贸则谓之货,积则谓之藏。mào zé wèi zhī huò,jī zé wèi zhī cáng。
赂则谓之贿,窃则谓之赃。lù zé wèi zhī huì,qiè zé wèi zhī zāng。

唐虞吟

邵雍

天下目为目,谓之明四目。tiān xià mù wèi mù,wèi zhī míng sì mù。
天下耳为耳,谓之达四聪。tiān xià ěr wèi ěr,wèi zhī dá sì cōng。
前旒与黈纩,所贵无近情。qián liú yǔ tǒu kuàng,suǒ guì wú jìn qíng。
无为无不为,知此非虚生。wú wèi wú bù wèi,zhī cǐ fēi xū shēng。

盗伯吟

邵雍

盗伯窥财物,其心不虑他。dào bó kuī cái wù,qí xīn bù lǜ tā。
取时唯恐少,败后只嫌多。qǔ shí wéi kǒng shǎo,bài hòu zhǐ xián duō。

曝书吟

邵雍

虫蠹书害少,人蠹书害多。chóng dù shū hài shǎo,rén dù shū hài duō。
虫蠹曝已去,人蠹当如何。chóng dù pù yǐ qù,rén dù dāng rú hé。

君子吟

邵雍

君子存大体,小人无常心。jūn zi cún dà tǐ,xiǎo rén wú cháng xīn。
于人不求备,受恩唯恐深。yú rén bù qiú bèi,shòu ēn wéi kǒng shēn。

莫如吟

邵雍

亲莫如父子,远莫如蛮夷。qīn mò rú fù zi,yuǎn mò rú mán yí。
蛮夷和亦至,父子失须离。mán yí hé yì zhì,fù zi shī xū lí。

莫如吟

邵雍

仁莫如父子,义莫如君臣。rén mò rú fù zi,yì mò rú jūn chén。
二者尚有失,自馀恶足论。èr zhě shàng yǒu shī,zì yú è zú lùn。

莫如吟

邵雍

君臣守以义,父子守以仁。jūn chén shǒu yǐ yì,fù zi shǒu yǐ rén。
义失为敌国,仁失为路人。yì shī wèi dí guó,rén shī wèi lù rén。

里闬吟

邵雍

里闬闲过从,太平之盛事。lǐ hàn xián guò cóng,tài píng zhī shèng shì。
吾乡多吉人,况与他乡异。wú xiāng duō jí rén,kuàng yǔ tā xiāng yì。