古诗词

春水长吟

邵雍

春在水自渌,春归渌遂休。chūn zài shuǐ zì lù,chūn guī lù suì xiū。
清非不逮渌,春奈胜于秋。qīng fēi bù dǎi lù,chūn nài shèng yú qiū。
渌向阳中得,清于冷上求。lù xiàng yáng zhōng dé,qīng yú lěng shàng qiú。
加于清一等,用是渌为优。jiā yú qīng yī děng,yòng shì lù wèi yōu。
薄薄冰初泮,微微雨乍收。báo báo bīng chū pàn,wēi wēi yǔ zhà shōu。
渺弥新岛屿,潋滟旧汀洲。miǎo mí xīn dǎo yǔ,liàn yàn jiù tīng zhōu。
荷芰低犹卷,菰蒲嫩已抽。hé jì dī yóu juǎn,gū pú nèn yǐ chōu。
蘋蘩虽渐出,藻荇未全稠。píng fán suī jiàn chū,zǎo xìng wèi quán chóu。
日暖鸳鸯浴,烟晴翡翠游。rì nuǎn yuān yāng yù,yān qíng fěi cuì yóu。
波平跃双鲤,风静戏群鸥。bō píng yuè shuāng lǐ,fēng jìng xì qún ōu。
西蜀遨争举,东瓯禊竞修。xī shǔ áo zhēng jǔ,dōng ōu xì jìng xiū。
武陵花再识,汉曲佩还投。wǔ líng huā zài shí,hàn qū pèi hái tóu。
台下溶溶过,堤边漫漫流。tái xià róng róng guò,dī biān màn màn liú。
槛前才泚泚,天外更悠悠。kǎn qián cái cǐ cǐ,tiān wài gèng yōu yōu。
泛滥情怀恶,潺湲意思幽。fàn làn qíng huái è,chán yuán yì sī yōu。
远山遮不断,别浦去难留。yuǎn shān zhē bù duàn,bié pǔ qù nán liú。
二月溪桥畔,三吴野渡头。èr yuè xī qiáo pàn,sān wú yě dù tóu。
依前横两桨,特此送孤舟。yī qián héng liǎng jiǎng,tè cǐ sòng gū zhōu。
画手方停笔,骚人正倚楼。huà shǒu fāng tíng bǐ,sāo rén zhèng yǐ lóu。
长江飞絮外,只是动离愁。zhǎng jiāng fēi xù wài,zhǐ shì dòng lí chóu。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

安乐窝中吟

邵雍

安乐窝中甚不贫,中间有榻可容身。ān lè wō zhōng shén bù pín,zhōng jiān yǒu tà kě róng shēn。
儒风一变至于道,和气四时长若春。rú fēng yī biàn zhì yú dào,hé qì sì shí zhǎng ruò chūn。
日月作明明主日,人言成信信由人。rì yuè zuò míng míng zhǔ rì,rén yán chéng xìn xìn yóu rén。
唯人与日不相远,过此何尝更语真。wéi rén yǔ rì bù xiāng yuǎn,guò cǐ hé cháng gèng yǔ zhēn。

安乐窝中吟

邵雍

安乐窝中设不安,略行汤剂自能痊。ān lè wō zhōng shè bù ān,lüè xíng tāng jì zì néng quán。
居常无病不服药,就使有灾宜俟天。jū cháng wú bìng bù fú yào,jiù shǐ yǒu zāi yí qí tiān。
理到昧时须索讲,情于尽处更何言。lǐ dào mèi shí xū suǒ jiǎng,qíng yú jǐn chù gèng hé yán。
自馀虚费闲思虑,都可易之为昼眠。zì yú xū fèi xián sī lǜ,dōu kě yì zhī wèi zhòu mián。

安乐窝中吟

邵雍

安乐窝中春欲归,春归忍赋送春诗。ān lè wō zhōng chūn yù guī,chūn guī rěn fù sòng chūn shī。
虽然春老难牵复,却有夏初能就移。suī rán chūn lǎo nán qiān fù,què yǒu xià chū néng jiù yí。
饮酒莫教成酩酊,赏花慎勿至离披。yǐn jiǔ mò jiào chéng mǐng dīng,shǎng huā shèn wù zhì lí pī。
人能知得此般事,焉有闲愁到两眉。rén néng zhī dé cǐ bān shì,yān yǒu xián chóu dào liǎng méi。

安乐窝中吟

邵雍

生为男子偶昌辰,安乐窝中富贵身。shēng wèi nán zi ǒu chāng chén,ān lè wō zhōng fù guì shēn。
大字写诗夸壮健,小杯饮酒惜轻醇。dà zì xiě shī kuā zhuàng jiàn,xiǎo bēi yǐn jiǔ xī qīng chún。
山川澄净初经雨,草木暄妍正遇春。shān chuān chéng jìng chū jīng yǔ,cǎo mù xuān yán zhèng yù chūn。
造化功夫精妙处,都宜分付与闲人。zào huà gōng fū jīng miào chù,dōu yí fēn fù yǔ xián rén。

安乐窝中吟

邵雍

安乐窝中虽不拘,不拘终不失吾儒。ān lè wō zhōng suī bù jū,bù jū zhōng bù shī wú rú。
轻醇酒用小盏饮,豪壮诗将大字书。qīng chún jiǔ yòng xiǎo zhǎn yǐn,háo zhuàng shī jiāng dà zì shū。
花木暄妍春雨后,山川澄净九秋馀。huā mù xuān yán chūn yǔ hòu,shān chuān chéng jìng jiǔ qiū yú。
闲中意思长多少,无忝人间一丈夫。xián zhōng yì sī zhǎng duō shǎo,wú tiǎn rén jiān yī zhàng fū。

笺年老逢春诗

邵雍

年老逢春春莫疑,老年才会惜芳菲。nián lǎo féng chūn chūn mò yí,lǎo nián cái huì xī fāng fēi。
自知一赏有分付,谁让万金无孑遗。zì zhī yī shǎng yǒu fēn fù,shuí ràng wàn jīn wú jié yí。
美酒饮教微醉后,好花看到半开时。měi jiǔ yǐn jiào wēi zuì hòu,hǎo huā kàn dào bàn kāi shí。
这般意思难名状,只恐人间都未知。zhè bān yì sī nán míng zhuàng,zhǐ kǒng rén jiān dōu wèi zhī。

大字吟

邵雍

诗成半醉正陶陶,更用如椽大笔抄。shī chéng bàn zuì zhèng táo táo,gèng yòng rú chuán dà bǐ chāo。
尽得意时仍放手,到凝情处略濡毫。jǐn dé yì shí réng fàng shǒu,dào níng qíng chù lüè rú háo。
鲁阳却日功犹浅,宗悫乘风志未高。lǔ yáng què rì gōng yóu qiǎn,zōng què chéng fēng zhì wèi gāo。
写出太平难状意,任他天下颂功劳。xiě chū tài píng nán zhuàng yì,rèn tā tiān xià sòng gōng láo。

教子吟

邵雍

为人能了自家身,千万人中有一人。wèi rén néng le zì jiā shēn,qiān wàn rén zhōng yǒu yī rén。
虽用知如未知说,在乎行与不行分。suī yòng zhī rú wèi zhī shuō,zài hū xíng yǔ bù xíng fēn。
该通始谓才中秀,杰出方名席上珍。gāi tōng shǐ wèi cái zhōng xiù,jié chū fāng míng xí shàng zhēn。
善恶一何相去远,也由资性也由勤。shàn è yī hé xiāng qù yuǎn,yě yóu zī xìng yě yóu qín。

臂痛吟

邵雍

先苦头风已病躯,新添臂痛又何如。xiān kǔ tóu fēng yǐ bìng qū,xīn tiān bì tòng yòu hé rú。
无妨把盏只妨拜,虽废梳头未废书。wú fáng bǎ zhǎn zhǐ fáng bài,suī fèi shū tóu wèi fèi shū。
不向医方求效验,唯将谈笑且消除。bù xiàng yī fāng qiú xiào yàn,wéi jiāng tán xiào qiě xiāo chú。
大凡物老须生病,人老何由不病乎。dà fán wù lǎo xū shēng bìng,rén lǎo hé yóu bù bìng hū。

世上吟

邵雍

世上偷闲始得闲,我生长在不忙间。shì shàng tōu xián shǐ dé xián,wǒ shēng zhǎng zài bù máng jiān。
光阴有限同归老,风月无涯可慰颜。guāng yīn yǒu xiàn tóng guī lǎo,fēng yuè wú yá kě wèi yán。
坐卧绕身唯水竹,登临满目但云山。zuò wò rào shēn wéi shuǐ zhú,dēng lín mǎn mù dàn yún shān。
醉眠只就花阴下,转破花阴梦始还。zuì mián zhǐ jiù huā yīn xià,zhuǎn pò huā yīn mèng shǐ hái。

逸书吟

邵雍

丹山谁道凤为巢,事下吾能见九苞。dān shān shuí dào fèng wèi cháo,shì xià wú néng jiàn jiǔ bāo。
逸句得时如虎变,大篇成处若神交。yì jù dé shí rú hǔ biàn,dà piān chéng chù ruò shén jiāo。
千端蜀锦新番样,万树春华暖弄梢。qiān duān shǔ jǐn xīn fān yàng,wàn shù chūn huá nuǎn nòng shāo。
天马无踪周八极,但临风月镫相敲。tiān mǎ wú zōng zhōu bā jí,dàn lín fēng yuè dèng xiāng qiāo。

头风吟

邵雍

近日头风不奈何,未妨谈笑与高歌。jìn rì tóu fēng bù nài hé,wèi fáng tán xiào yǔ gāo gē。
人才相去不甚远,事体所争能许多。rén cái xiāng qù bù shén yuǎn,shì tǐ suǒ zhēng néng xǔ duō。
闭目面前都是暗,开怀天外更无他。bì mù miàn qián dōu shì àn,kāi huái tiān wài gèng wú tā。
若由智数经营得,大有英雄善揣摩。ruò yóu zhì shù jīng yíng dé,dà yǒu yīng xióng shàn chuāi mó。

旋风吟二首其二

邵雍

松桂隆冬始见青,蒿莱盛夏亦能荣。sōng guì lóng dōng shǐ jiàn qīng,hāo lái shèng xià yì néng róng。
光阴去后绳难系,利害在前人必争。guāng yīn qù hòu shéng nán xì,lì hài zài qián rén bì zhēng。
万事莫于疑处动,一身常向吉中行。wàn shì mò yú yí chù dòng,yī shēn cháng xiàng jí zhōng xíng。
人心相去无多远,安有太平人不平。rén xīn xiāng qù wú duō yuǎn,ān yǒu tài píng rén bù píng。

答客吟

邵雍

说者从来太过乎,道须能卷又能舒。shuō zhě cóng lái tài guò hū,dào xū néng juǎn yòu néng shū。
人间好事不常有,天下奇才何处无。rén jiān hǎo shì bù cháng yǒu,tiān xià qí cái hé chù wú。
年近从心唯策杖,诗逢得意便操觚。nián jìn cóng xīn wéi cè zhàng,shī féng dé yì biàn cāo gū。
快心亦恐诗拘束,更把狂诗大字书。kuài xīn yì kǒng shī jū shù,gèng bǎ kuáng shī dà zì shū。

又旋风吟二首

邵雍

近日衰躯有病侵,如何医药不求寻。jìn rì shuāi qū yǒu bìng qīn,rú hé yī yào bù qiú xún。
轩前密叶自成幄,砌下黄花空散金。xuān qián mì yè zì chéng wò,qì xià huáng huā kōng sàn jīn。
闲看蜜蜂收蜜意,静观巢燕垒巢心。xián kàn mì fēng shōu mì yì,jìng guān cháo yàn lěi cháo xīn。
非关天下知音少,自是尧夫不善琴。fēi guān tiān xià zhī yīn shǎo,zì shì yáo fū bù shàn qín。