古诗词

春水长吟

邵雍

春在水自渌,春归渌遂休。chūn zài shuǐ zì lù,chūn guī lù suì xiū。
清非不逮渌,春奈胜于秋。qīng fēi bù dǎi lù,chūn nài shèng yú qiū。
渌向阳中得,清于冷上求。lù xiàng yáng zhōng dé,qīng yú lěng shàng qiú。
加于清一等,用是渌为优。jiā yú qīng yī děng,yòng shì lù wèi yōu。
薄薄冰初泮,微微雨乍收。báo báo bīng chū pàn,wēi wēi yǔ zhà shōu。
渺弥新岛屿,潋滟旧汀洲。miǎo mí xīn dǎo yǔ,liàn yàn jiù tīng zhōu。
荷芰低犹卷,菰蒲嫩已抽。hé jì dī yóu juǎn,gū pú nèn yǐ chōu。
蘋蘩虽渐出,藻荇未全稠。píng fán suī jiàn chū,zǎo xìng wèi quán chóu。
日暖鸳鸯浴,烟晴翡翠游。rì nuǎn yuān yāng yù,yān qíng fěi cuì yóu。
波平跃双鲤,风静戏群鸥。bō píng yuè shuāng lǐ,fēng jìng xì qún ōu。
西蜀遨争举,东瓯禊竞修。xī shǔ áo zhēng jǔ,dōng ōu xì jìng xiū。
武陵花再识,汉曲佩还投。wǔ líng huā zài shí,hàn qū pèi hái tóu。
台下溶溶过,堤边漫漫流。tái xià róng róng guò,dī biān màn màn liú。
槛前才泚泚,天外更悠悠。kǎn qián cái cǐ cǐ,tiān wài gèng yōu yōu。
泛滥情怀恶,潺湲意思幽。fàn làn qíng huái è,chán yuán yì sī yōu。
远山遮不断,别浦去难留。yuǎn shān zhē bù duàn,bié pǔ qù nán liú。
二月溪桥畔,三吴野渡头。èr yuè xī qiáo pàn,sān wú yě dù tóu。
依前横两桨,特此送孤舟。yī qián héng liǎng jiǎng,tè cǐ sòng gū zhōu。
画手方停笔,骚人正倚楼。huà shǒu fāng tíng bǐ,sāo rén zhèng yǐ lóu。
长江飞絮外,只是动离愁。zhǎng jiāng fēi xù wài,zhǐ shì dòng lí chóu。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

天津感事二十六首

邵雍

云无一缕干明月,桥有千寻卧渌波。yún wú yī lǚ gàn míng yuè,qiáo yǒu qiān xún wò lù bō。
料得人间无此景,中秋对月兴如何。liào dé rén jiān wú cǐ jǐng,zhōng qiū duì yuè xīng rú hé。

天津感事二十六首

邵雍

郏鄏城中同德友,凤凰楼下会中秋。jiá rǔ chéng zhōng tóng dé yǒu,fèng huáng lóu xià huì zhōng qiū。
芳樽倒尽人归去,月色波光战未休。fāng zūn dào jǐn rén guī qù,yuè sè bō guāng zhàn wèi xiū。

天津感事二十六首

邵雍

了生始可言常事,知性方能议大猷。le shēng shǐ kě yán cháng shì,zhī xìng fāng néng yì dà yóu。
只此长川无昼夜,为谁驱逼向东流。zhǐ cǐ zhǎng chuān wú zhòu yè,wèi shuí qū bī xiàng dōng liú。

辛酸吟

邵雍

辛酸既不为中味,商徵如何是正音。xīn suān jì bù wèi zhōng wèi,shāng zhēng rú hé shì zhèng yīn。
举世未能分曲直,使谁为主主心平。jǔ shì wèi néng fēn qū zhí,shǐ shuí wèi zhǔ zhǔ xīn píng。

言默吟

邵雍

当默用言言是垢,当言任默默为尘。dāng mò yòng yán yán shì gòu,dāng yán rèn mò mò wèi chén。
当言当默都无任,尘垢何由得到身。dāng yán dāng mò dōu wú rèn,chén gòu hé yóu dé dào shēn。

闲居述事

邵雍

一点天真都不耗,千钟人禄是难来。yī diǎn tiān zhēn dōu bù hào,qiān zhōng rén lù shì nán lái。
太平自庆无他事,有酒时时三五杯。tài píng zì qìng wú tā shì,yǒu jiǔ shí shí sān wǔ bēi。

闲居述事

邵雍

竹雨侵人气自凉,南窗睡起望潇湘。zhú yǔ qīn rén qì zì liáng,nán chuāng shuì qǐ wàng xiāo xiāng。
茅檐滴沥无休歇,却忆当初宿夜航。máo yán dī lì wú xiū xiē,què yì dāng chū sù yè háng。

闲居述事

邵雍

初晴月向松间出,盛暑风从水面来。chū qíng yuè xiàng sōng jiān chū,shèng shǔ fēng cóng shuǐ miàn lái。
己比他人多数倍,况能时复举樽罍。jǐ bǐ tā rén duō shù bèi,kuàng néng shí fù jǔ zūn léi。

闲居述事

邵雍

堂上慈亲八十馀,阶前儿女戏相呼。táng shàng cí qīn bā shí yú,jiē qián ér nǚ xì xiāng hū。
旨甘取足随丰俭,此乐人间更有无。zhǐ gān qǔ zú suí fēng jiǎn,cǐ lè rén jiān gèng yǒu wú。

闲居述事

邵雍

清欢少有虚三日,剧饮未尝过五分。qīng huān shǎo yǒu xū sān rì,jù yǐn wèi cháng guò wǔ fēn。
相见心中无别事,不评兴废即论文。xiāng jiàn xīn zhōng wú bié shì,bù píng xīng fèi jí lùn wén。

闲居述事

邵雍

花木四时分景致,经书千卷好生涯。huā mù sì shí fēn jǐng zhì,jīng shū qiān juǎn hǎo shēng yá。
有人若问闲居处,道德坊中第一家。yǒu rén ruò wèn xián jū chù,dào dé fāng zhōng dì yī jiā。

天宫小阁纳凉

邵雍

小阁凭虚看洛城,满川云物拱神京。xiǎo gé píng xū kàn luò chéng,mǎn chuān yún wù gǒng shén jīng。
风从万岁山头至,多少烟岚并此清。fēng cóng wàn suì shān tóu zhì,duō shǎo yān lán bìng cǐ qīng。

天宫小阁纳凉

邵雍

小阁于吾有大功,清凉冠绝洛城中。xiǎo gé yú wú yǒu dà gōng,qīng liáng guān jué luò chéng zhōng。
自惭虚薄诚多幸,襟袖长涵万里风。zì cán xū báo chéng duō xìng,jīn xiù zhǎng hán wàn lǐ fēng。

天宫小阁纳凉

邵雍

小阁清风岂易当,一般情味若羲皇。xiǎo gé qīng fēng qǐ yì dāng,yī bān qíng wèi ruò xī huáng。
洛阳有客不知姓,二十年来享此凉。luò yáng yǒu kè bù zhī xìng,èr shí nián lái xiǎng cǐ liáng。

山中寄登封令

邵雍

初离县日谋经宿,既到山中未忍回。chū lí xiàn rì móu jīng sù,jì dào shān zhōng wèi rěn huí。
公宇若无民事决,愿携茶器上山来。gōng yǔ ruò wú mín shì jué,yuàn xié chá qì shàng shān lái。