古诗词

寄谢三城太守韩子华舍人

邵雍

洛阳自为都,二千有馀年。luò yáng zì wèi dōu,èr qiān yǒu yú nián。
举步图籍中,开目今古间。jǔ bù tú jí zhōng,kāi mù jīn gǔ jiān。
西北岌宫殿,东南倾山川。xī běi jí gōng diàn,dōng nán qīng shān chuān。
照人伊洛清,迎门嵩少寒。zhào rén yī luò qīng,yíng mén sōng shǎo hán。
水竹最佳处,履道之南偏。shuǐ zhú zuì jiā chù,lǚ dào zhī nán piān。
下有幽人室,一径通柴关。xià yǒu yōu rén shì,yī jìng tōng chái guān。
蓬蒿隐其居,藜藿品其餐。péng hāo yǐn qí jū,lí huò pǐn qí cān。
上亲下妻子,厚薄随其缘。shàng qīn xià qī zi,hòu báo suí qí yuán。
人虽不堪忧,己亦不改安。rén suī bù kān yōu,jǐ yì bù gǎi ān。
阅史悟兴亡,探经得根源。yuè shǐ wù xīng wáng,tàn jīng dé gēn yuán。
有客谓予曰,子独不通权。yǒu kè wèi yǔ yuē,zi dú bù tōng quán。
清朝能用才,圣主正求贤。qīng cháo néng yòng cái,shèng zhǔ zhèng qiú xián。
道德与仁义,不徒为空言。dào dé yǔ rén yì,bù tú wèi kōng yán。
功业贵及时,何不求美官。gōng yè guì jí shí,hé bù qiú měi guān。
上食天子禄,下拯苍生残。shàng shí tiān zi lù,xià zhěng cāng shēng cán。
通衢张大第,负郭广良田。tōng qú zhāng dà dì,fù guō guǎng liáng tián。
朱门烂金紫,青楼繁管弦。zhū mén làn jīn zǐ,qīng lóu fán guǎn xián。
外厩列肥骏,后庭罗纤妍。wài jiù liè féi jùn,hòu tíng luó xiān yán。
入则坐虚堂,出则乘华轩。rù zé zuò xū táng,chū zé chéng huá xuān。
冠剑何烨烨,气体自舒闲。guān jiàn hé yè yè,qì tǐ zì shū xián。
高谈天下事,广坐生晴烟。gāo tán tiān xià shì,guǎng zuò shēng qíng yān。
人莫敢仰视,屏息候其颜。rén mò gǎn yǎng shì,píng xī hòu qí yán。
此所谓男子,志可得而观。cǐ suǒ wèi nán zi,zhì kě dé ér guān。
又何必自苦,形容若枯鳣。yòu hé bì zì kǔ,xíng róng ruò kū zhān。
道古人行事,拾前世遗编。dào gǔ rén xíng shì,shí qián shì yí biān。
而临水一沟,而爱竹数竿。ér lín shuǐ yī gōu,ér ài zhú shù gān。
此所谓匹夫,节何足而攀。cǐ suǒ wèi pǐ fū,jié hé zú ér pān。
予敢对客曰,事有难其诠。yǔ gǎn duì kè yuē,shì yǒu nán qí quán。
身非好敝缊,口非恶珍膻。shēn fēi hǎo bì yūn,kǒu fēi è zhēn shān。
岂不知系匏,而固辞执鞭。qǐ bù zhī xì páo,ér gù cí zhí biān。
盖惧观朵颐,敢忘贲丘园。gài jù guān duǒ yí,gǎn wàng bēn qiū yuán。
深极有层波,峻极有层巅。shēn jí yǒu céng bō,jùn jí yǒu céng diān。
履之若平地,此非人所艰。lǚ zhī ruò píng dì,cǐ fēi rén suǒ jiān。
贫贱人所苦,富贵人所迁。pín jiàn rén suǒ kǔ,fù guì rén suǒ qiān。
处之若无事,此诚人所难。chù zhī ruò wú shì,cǐ chéng rén suǒ nán。
进行己之道,退养己之全。jìn xíng jǐ zhī dào,tuì yǎng jǐ zhī quán。
既未之易地,胡为乎不坚。jì wèi zhī yì dì,hú wèi hū bù jiān。
敢谓客之说,曾无所取焉。gǎn wèi kè zhī shuō,céng wú suǒ qǔ yān。
猗嗟乎玉兮,产之于荆山。yī jiē hū yù xī,chǎn zhī yú jīng shān。
和氏虽云知,楚国未为然。hé shì suī yún zhī,chǔ guó wèi wèi rán。
污隆道屈伸,进退时后先。wū lóng dào qū shēn,jìn tuì shí hòu xiān。
苟不循此理,玉毁谁之愆。gǒu bù xún cǐ lǐ,yù huǐ shuí zhī qiān。
道之未行兮,其命也在天。dào zhī wèi xíng xī,qí mìng yě zài tiān。
近日游三城,薄言尚盘桓。jìn rì yóu sān chéng,báo yán shàng pán huán。
当世之名卿,加等为之延。dāng shì zhī míng qīng,jiā děng wèi zhī yán。
或清夜论道,或后池漾船。huò qīng yè lùn dào,huò hòu chí yàng chuán。
数夕文酒会,有无涯之欢。shù xī wén jiǔ huì,yǒu wú yá zhī huān。
十月初寒外,万叶清霜前。shí yuè chū hán wài,wàn yè qīng shuāng qián。
归来到环堵,竹窗晴醉眠。guī lái dào huán dǔ,zhú chuāng qíng zuì mián。
仰谢君子知,代书成此篇。yǎng xiè jūn zi zhī,dài shū chéng cǐ piān。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

和王安之同赴府尹王宣徽洛社秋会

邵雍

后房深出会亲宾,乐按新声妙入神。hòu fáng shēn chū huì qīn bīn,lè àn xīn shēng miào rù shén。
红烛盛时翻翠袖,画桡停处占青蘋。hóng zhú shèng shí fān cuì xiù,huà ráo tíng chù zhàn qīng píng。
早年金殿旧游客,此日凤池将去人。zǎo nián jīn diàn jiù yóu kè,cǐ rì fèng chí jiāng qù rén。
宅冠名都号蜗隐,邵尧夫敢作西邻。zhái guān míng dōu hào wō yǐn,shào yáo fū gǎn zuò xī lín。

读张子房传吟

邵雍

汉室开基第一功,善哉能始又能终。hàn shì kāi jī dì yī gōng,shàn zāi néng shǐ yòu néng zhōng。
直疑后日赤松子,便是当年黄石公。zhí yí hòu rì chì sōng zi,biàn shì dāng nián huáng shí gōng。
用舍随时无分限,行藏在我有穷通。yòng shě suí shí wú fēn xiàn,xíng cáng zài wǒ yǒu qióng tōng。
古人已死不复见,痛惜今人少此风。gǔ rén yǐ sǐ bù fù jiàn,tòng xī jīn rén shǎo cǐ fēng。

策杖吟

邵雍

策杖南园或北园,春来尤足慰衰年。cè zhàng nán yuán huò běi yuán,chūn lái yóu zú wèi shuāi nián。
初晴天气上元后,乍暖风光寒食前。chū qíng tiān qì shàng yuán hòu,zhà nuǎn fēng guāng hán shí qián。
池岸微微装嫩草,林梢薄薄罩轻烟。chí àn wēi wēi zhuāng nèn cǎo,lín shāo báo báo zhào qīng yān。
东君此际情何厚,非象之中正造妍。dōng jūn cǐ jì qíng hé hòu,fēi xiàng zhī zhōng zhèng zào yán。

毛头吟

邵雍

谁剪毛头谢陆沉,生灵肌骨不胜侵。shuí jiǎn máo tóu xiè lù chén,shēng líng jī gǔ bù shèng qīn。
人间自有回天力,林下空多忧国心。rén jiān zì yǒu huí tiān lì,lín xià kōng duō yōu guó xīn。
日过中时忧未艾,月几望处患仍深。rì guò zhōng shí yōu wèi ài,yuè jǐ wàng chù huàn réng shēn。
军中儒服吾家事,诸葛武侯何处寻。jūn zhōng rú fú wú jiā shì,zhū gé wǔ hóu hé chù xún。

毛头吟

邵雍

忧国心深为爱君,爱君须更重于身。yōu guó xīn shēn wèi ài jūn,ài jūn xū gèng zhòng yú shēn。
口中讲得未必是,手里做成方始真。kǒu zhōng jiǎng dé wèi bì shì,shǒu lǐ zuò chéng fāng shǐ zhēn。
妄意动时难照物,俗情私处莫知人。wàng yì dòng shí nán zhào wù,sú qíng sī chù mò zhī rén。
厚诬天下凶之甚,多少英才在下尘。hòu wū tiān xià xiōng zhī shén,duō shǎo yīng cái zài xià chén。

春日园中吟

邵雍

春暖游园乃是常,城中殊不异仙乡。chūn nuǎn yóu yuán nǎi shì cháng,chéng zhōng shū bù yì xiān xiāng。
竹间日日同真侣,水畔时时泛羽觞。zhú jiān rì rì tóng zhēn lǚ,shuǐ pàn shí shí fàn yǔ shāng。
雨后鸟声移树啭,风前花气触人香。yǔ hòu niǎo shēng yí shù zhuàn,fēng qián huā qì chù rén xiāng。
林间富贵一般乐,更纵其来更不妨。lín jiān fù guì yī bān lè,gèng zòng qí lái gèng bù fáng。

先天吟示邢和叔

邵雍

一片先天号太虚,当其无事见真腴。yī piàn xiān tiān hào tài xū,dāng qí wú shì jiàn zhēn yú。
胸中美物肯自炫,天下英才敢厚诬。xiōng zhōng měi wù kěn zì xuàn,tiān xià yīng cái gǎn hòu wū。
理顺是言皆可放,义安何地不能居。lǐ shùn shì yán jiē kě fàng,yì ān hé dì bù néng jū。
直从宇泰收功后,始信人间有丈夫。zhí cóng yǔ tài shōu gōng hòu,shǐ xìn rén jiān yǒu zhàng fū。

感事吟

邵雍

为善大宜量力分,知机都在近人情。wèi shàn dà yí liàng lì fēn,zhī jī dōu zài jìn rén qíng。
人情尽后疑难入,力分量时事自平。rén qíng jǐn hòu yí nán rù,lì fēn liàng shí shì zì píng。
理顺面前皆道路,义乖门外是榛刑。lǐ shùn miàn qián jiē dào lù,yì guāi mén wài shì zhēn xíng。
何人肯认此言语,此语分明人不听。hé rén kěn rèn cǐ yán yǔ,cǐ yǔ fēn míng rén bù tīng。

书事吟

邵雍

他山有石能攻玉,玉未全成老已催。tā shān yǒu shí néng gōng yù,yù wèi quán chéng lǎo yǐ cuī。
有限光阴随事去,无涯衰朽逐人来。yǒu xiàn guāng yīn suí shì qù,wú yá shuāi xiǔ zhú rén lái。
陶镕情性诗千首,燮理筋骸酒一杯。táo róng qíng xìng shī qiān shǒu,xiè lǐ jīn hái jiǔ yī bēi。
六十六年无事日,心源方始似昭回。liù shí liù nián wú shì rì,xīn yuán fāng shǐ shì zhāo huí。

诗酒吟

邵雍

圣人难处口能宣,何止千年与万年。shèng rén nán chù kǒu néng xuān,hé zhǐ qiān nián yǔ wàn nián。
心静始能知白日,眼明方会看青天。xīn jìng shǐ néng zhī bái rì,yǎn míng fāng huì kàn qīng tiān。
鬼神情状将诗写,造化功夫用酒传。guǐ shén qíng zhuàng jiāng shī xiě,zào huà gōng fū yòng jiǔ chuán。
传写不干诗酒事,若无诗酒又难言。chuán xiě bù gàn shī jiǔ shì,ruò wú shī jiǔ yòu nán yán。

知音吟

邵雍

仲尼始可言无意,孟子方能不动心。zhòng ní shǐ kě yán wú yì,mèng zi fāng néng bù dòng xīn。
莫向山中寻白玉,但于身上觅黄金。mò xiàng shān zhōng xún bái yù,dàn yú shēn shàng mì huáng jīn。
山中白玉有时得,身上黄金无处寻。shān zhōng bái yù yǒu shí dé,shēn shàng huáng jīn wú chù xún。
我辈何人敢称会,安知世上无知音。wǒ bèi hé rén gǎn chēng huì,ān zhī shì shàng wú zhī yīn。

感事吟

邵雍

切玉如泥剑不虚,谁知世上有昆吾。qiè yù rú ní jiàn bù xū,shuí zhī shì shàng yǒu kūn wú。
能言未是真男子,善处方名大丈夫。néng yán wèi shì zhēn nán zi,shàn chù fāng míng dà zhàng fū。
士老林泉诚所愿,民填沟壑谅何辜。shì lǎo lín quán chéng suǒ yuàn,mín tián gōu hè liàng hé gū。
然非我事我心恻,珍重羲皇一卷书。rán fēi wǒ shì wǒ xīn cè,zhēn zhòng xī huáng yī juǎn shū。

自咏吟

邵雍

老去无成齿发衰,年将七十待何为。lǎo qù wú chéng chǐ fā shuāi,nián jiāng qī shí dài hé wèi。
居常无病不服药,间或有怀犹作诗。jū cháng wú bìng bù fú yào,jiān huò yǒu huái yóu zuò shī。
引水更怜鱼并至,折花仍喜蝶相随。yǐn shuǐ gèng lián yú bìng zhì,zhé huā réng xǐ dié xiāng suí。
平生积学无他效,只得胸中恁坦夷。píng shēng jī xué wú tā xiào,zhǐ dé xiōng zhōng nèn tǎn yí。

自乐吟

邵雍

麟凤何尝不在郊,太平消得苦譊譊。lín fèng hé cháng bù zài jiāo,tài píng xiāo dé kǔ náo náo。
才闻善事心先喜,每见奇书手自抄。cái wén shàn shì xīn xiān xǐ,měi jiàn qí shū shǒu zì chāo。
一瓦清泉来竹下,两竿红日上松梢。yī wǎ qīng quán lái zhú xià,liǎng gān hóng rì shàng sōng shāo。
窝中睡起窝前坐,安得闲辞解客嘲。wō zhōng shuì qǐ wō qián zuò,ān dé xián cí jiě kè cháo。

鹧鸪吟二首

邵雍

人间重者是黄金,谁道黄金无处寻。rén jiān zhòng zhě shì huáng jīn,shuí dào huáng jīn wú chù xún。
不著闲辞文雅意,更将何事悦良心。bù zhù xián cí wén yǎ yì,gèng jiāng hé shì yuè liáng xīn。
远山四面供清润,幽鸟千般送好音。yuǎn shān sì miàn gōng qīng rùn,yōu niǎo qiān bān sòng hǎo yīn。
无限春光都去尽,请君听唱鹧鸪吟。wú xiàn chūn guāng dōu qù jǐn,qǐng jūn tīng chàng zhè gū yín。