古诗词

代书谢王胜之学士寄莱石茶酒器

邵雍

东山有石若琼玖,匠者追琢可盛酒。dōng shān yǒu shí ruò qióng jiǔ,jiàng zhě zhuī zuó kě shèng jiǔ。
君子得之惜不用,殷勤远寄林下叟。jūn zi dé zhī xī bù yòng,yīn qín yuǎn jì lín xià sǒu。
林叟从来用瓦盏,惊惶不敢擎上手。lín sǒu cóng lái yòng wǎ zhǎn,jīng huáng bù gǎn qíng shàng shǒu。
重诫儿童无损伤,缄藏复以待贤友。zhòng jiè ér tóng wú sǔn shāng,jiān cáng fù yǐ dài xián yǒu。
未知贤友何时归,男子功名未成就。wèi zhī xián yǒu hé shí guī,nán zi gōng míng wèi chéng jiù。
朝廷先从忧者言,方今莫如二虏丑。cháo tíng xiān cóng yōu zhě yán,fāng jīn mò rú èr lǔ chǒu。
汉之六郡限辽西,唐之八州隔山后。hàn zhī liù jùn xiàn liáo xī,táng zhī bā zhōu gé shān hòu。
自馀瓜沙甘与凉,中原久而不能有。zì yú guā shā gān yǔ liáng,zhōng yuán jiǔ ér bù néng yǒu。
奈何更饵以金帛,重困吾民犹掣肘。nài hé gèng ěr yǐ jīn bó,zhòng kùn wú mín yóu chè zhǒu。
若非堂上出奇兵,安得阃外拉馀朽。ruò fēi táng shàng chū qí bīng,ān dé kǔn wài lā yú xiǔ。
直可逐去此曹辈,西出玉门北逾口。zhí kě zhú qù cǐ cáo bèi,xī chū yù mén běi yú kǒu。
城下狐狸既不存,路上豺狼自无走。chéng xià hú lí jì bù cún,lù shàng chái láng zì wú zǒu。
太阳烜赫耀天衢,氛妖接变匿尘垢。tài yáng xuǎn hè yào tiān qú,fēn yāo jiē biàn nì chén gòu。
功成不肯受上赏,印解黄金大于斗。gōng chéng bù kěn shòu shàng shǎng,yìn jiě huáng jīn dà yú dòu。
乞洛辞君出国门,归鞍暖拂天街柳。qǐ luò cí jūn chū guó mén,guī ān nuǎn fú tiān jiē liǔ。
千官如壁遮道留,仰面弄鞭不回首。qiān guān rú bì zhē dào liú,yǎng miàn nòng biān bù huí shǒu。
乡人夹路迎大尹,醉拥旌幢锦光溜。xiāng rén jiā lù yíng dà yǐn,zuì yōng jīng chuáng jǐn guāng liū。
下车拜墓还政馀,不访公门访亲旧。xià chē bài mù hái zhèng yú,bù fǎng gōng mén fǎng qīn jiù。
始知此器用有时,吾当为君献眉寿。shǐ zhī cǐ qì yòng yǒu shí,wú dāng wèi jūn xiàn méi shòu。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

安乐窝中自讼吟

邵雍

不向红尘浪著鞭,唯求寡过尚无缘。bù xiàng hóng chén làng zhù biān,wéi qiú guǎ guò shàng wú yuán。
虚更蘧瑗知非日,谬历宣尼读易年。xū gèng qú yuàn zhī fēi rì,miù lì xuān ní dú yì nián。
发到白时难受彩,心归通后更何言。fā dào bái shí nán shòu cǎi,xīn guī tōng hòu gèng hé yán。
至阳之气方为玉,犹恐钻磨未甚坚。zhì yáng zhī qì fāng wèi yù,yóu kǒng zuān mó wèi shén jiān。

六十二吟

邵雍

行年六十二康强,况复身居永熟乡。xíng nián liù shí èr kāng qiáng,kuàng fù shēn jū yǒng shú xiāng。
道德生辰非易得,浅斟低唱又何妨。dào dé shēng chén fēi yì dé,qiǎn zhēn dī chàng yòu hé fáng。
无涯岁月难拘管,有限形骸莫毁伤。wú yá suì yuè nán jū guǎn,yǒu xiàn xíng hái mò huǐ shāng。
多少英雄弄才智,大曾经过恶思量。duō shǎo yīng xióng nòng cái zhì,dà céng jīng guò è sī liàng。

林下五吟

邵雍

真工造化岂容私,拙者为谋亦甚微。zhēn gōng zào huà qǐ róng sī,zhuō zhě wèi móu yì shén wēi。
安乐窝深初起后,太和汤酽半醺时。ān lè wō shēn chū qǐ hòu,tài hé tāng yàn bàn xūn shí。
长年国里篮舁往,永熟乡中杖策归。zhǎng nián guó lǐ lán yú wǎng,yǒng shú xiāng zhōng zhàng cè guī。
身似升平无一事,数茎髭白任风吹。shēn shì shēng píng wú yī shì,shù jīng zī bái rèn fēng chuī。

林下五吟

邵雍

老年躯体索温存,安乐窝中别有春。lǎo nián qū tǐ suǒ wēn cún,ān lè wō zhōng bié yǒu chūn。
万事去心闲偃仰,四支由我任舒伸。wàn shì qù xīn xián yǎn yǎng,sì zhī yóu wǒ rèn shū shēn。
庭花盛处凉铺簟,檐雪飞时软布裀。tíng huā shèng chù liáng pù diàn,yán xuě fēi shí ruǎn bù yīn。
谁道山翁拙于用,也能康济自家身。shuí dào shān wēng zhuō yú yòng,yě néng kāng jì zì jiā shēn。

林下五吟

邵雍

有物轻醇号太和,半醺中最得春多。yǒu wù qīng chún hào tài hé,bàn xūn zhōng zuì dé chūn duō。
灵丹换骨还如否,白日升天似得么。líng dān huàn gǔ hái rú fǒu,bái rì shēng tiān shì dé me。
尽快意时仍起舞,到忘言处只讴歌。jǐn kuài yì shí réng qǐ wǔ,dào wàng yán chù zhǐ ōu gē。
宾朋莫怪无拘检,真乐攻心不奈何。bīn péng mò guài wú jū jiǎn,zhēn lè gōng xīn bù nài hé。

林下五吟

邵雍

相招相劝饮流霞,鬓乱秋霜发乱华。xiāng zhāo xiāng quàn yǐn liú xiá,bìn luàn qiū shuāng fā luàn huá。
所记莫非前甲子,凡经多是老官家。suǒ jì mò fēi qián jiǎ zi,fán jīng duō shì lǎo guān jiā。
共夸今日重孙过,更说当时旧事呀。gòng kuā jīn rì zhòng sūn guò,gèng shuō dāng shí jiù shì ya。
言语丁宁有情味,后生无笑太周遮。yán yǔ dīng níng yǒu qíng wèi,hòu shēng wú xiào tài zhōu zhē。

林下五吟

邵雍

生来未始事田畴,无岁无时长有秋。shēng lái wèi shǐ shì tián chóu,wú suì wú shí zhǎng yǒu qiū。
随分杯盘俱是乐,等闲池馆便成游。suí fēn bēi pán jù shì lè,děng xián chí guǎn biàn chéng yóu。
风花雪月千金子,水竹云山万户侯。fēng huā xuě yuè qiān jīn zi,shuǐ zhú yún shān wàn hù hóu。
欲俟河清人寿几,两眉能著几多愁。yù qí hé qīng rén shòu jǐ,liǎng méi néng zhù jǐ duō chóu。

依韵和吴传正寺丞见寄

邵雍

五十年来读旧书,世间应笑我迂疏。wǔ shí nián lái dú jiù shū,shì jiān yīng xiào wǒ yū shū。
因思偊女忘今古,遂悟轮人致疾徐。yīn sī yǔ nǚ wàng jīn gǔ,suì wù lún rén zhì jí xú。
道业未醇诚可病,生涯虽薄敢言虚。dào yè wèi chún chéng kě bìng,shēng yá suī báo gǎn yán xū。
时和受赐已多矣,安有胸中不晏如。shí hé shòu cì yǐ duō yǐ,ān yǒu xiōng zhōng bù yàn rú。

延福坊李太博乞园池诗

邵雍

宣威十九次高牙,奕叶功臣旧将家。xuān wēi shí jiǔ cì gāo yá,yì yè gōng chén jiù jiāng jiā。
清世辞荣归里第,白头行乐过年华。qīng shì cí róng guī lǐ dì,bái tóu xíng lè guò nián huá。
杯盈香醑浮春水,曲度新声出靓花。bēi yíng xiāng xǔ fú chūn shuǐ,qū dù xīn shēng chū jìng huā。
如此园池如此寿,儿孙满眼庆无涯。rú cǐ yuán chí rú cǐ shòu,ér sūn mǎn yǎn qìng wú yá。

金玉吟

邵雍

良金美玉信难偕,好物其来最受埋。liáng jīn měi yù xìn nán xié,hǎo wù qí lái zuì shòu mái。
盗蹠免兵非积善,仲尼无土反成猜。dào zhí miǎn bīng fēi jī shàn,zhòng ní wú tǔ fǎn chéng cāi。
中孚既若须为信,无妄因何却有灾。zhōng fú jì ruò xū wèi xìn,wú wàng yīn hé què yǒu zāi。
莫若致之为外事,心源可乐是昭回。mò ruò zhì zhī wèi wài shì,xīn yuán kě lè shì zhāo huí。

谢宁寺丞惠希夷樽

邵雍

仙掌峰峦峭不收,希夷去后遂无俦。xiān zhǎng fēng luán qiào bù shōu,xī yí qù hòu suì wú chóu。
能斟时事高抬手,善酌人情略拨头。néng zhēn shí shì gāo tái shǒu,shàn zhuó rén qíng lüè bō tóu。
画虎不成心尚在,悲麟无应泪横流。huà hǔ bù chéng xīn shàng zài,bēi lín wú yīng lèi héng liú。
悟来不必多言语,赢得清闲第一筹。wù lái bù bì duō yán yǔ,yíng dé qīng xián dì yī chóu。

同王胜之学士转运赏西园芍药

邵雍

此物扬州素所闻,今于洛汭特称珍。cǐ wù yáng zhōu sù suǒ wén,jīn yú luò ruì tè chēng zhēn。
雅知国色善移物,更着天香暗结人。yǎ zhī guó sè shàn yí wù,gèng zhe tiān xiāng àn jié rén。
欲殿群芳仍占夏,得专奇品不须春。yù diàn qún fāng réng zhàn xià,dé zhuān qí pǐn bù xū chūn。
日斜立马将归去,再倚朱栏看一巡。rì xié lì mǎ jiāng guī qù,zài yǐ zhū lán kàn yī xún。

答李希淳屯田

邵雍

逢时虽出欲胡为,其那天资智识微。féng shí suī chū yù hú wèi,qí nà tiān zī zhì shí wēi。
弊性止堪同蠖屈,薄才安敢望鹏飞。bì xìng zhǐ kān tóng huò qū,báo cái ān gǎn wàng péng fēi。
长因访旧欢无极,每为寻幽暮不归。zhǎng yīn fǎng jiù huān wú jí,měi wèi xún yōu mù bù guī。
花爱半开承露看,奈何花上露沾衣。huā ài bàn kāi chéng lù kàn,nài hé huā shàng lù zhān yī。

秋日登石阁

邵雍

初晴僧阁一凭栏,风物凄凉八月间。chū qíng sēng gé yī píng lán,fēng wù qī liáng bā yuè jiān。
欲尽上层尝脚力,更于高处看人寰。yù jǐn shàng céng cháng jiǎo lì,gèng yú gāo chù kàn rén huán。
秋深天气随宜好,老后心怀只爱闲。qiū shēn tiān qì suí yí hǎo,lǎo hòu xīn huái zhǐ ài xián。
为报远山休敛黛,这般情意久阑珊。wèi bào yuǎn shān xiū liǎn dài,zhè bān qíng yì jiǔ lán shān。

弄笔吟

邵雍

人生所贵有精神,既有精神却不淳。rén shēng suǒ guì yǒu jīng shén,jì yǒu jīng shén què bù chún。
弄假像真终是假,将勤补拙总输勤。nòng jiǎ xiàng zhēn zhōng shì jiǎ,jiāng qín bǔ zhuō zǒng shū qín。
因饥得饱饱犹病,为病求安安未真。yīn jī dé bǎo bǎo yóu bìng,wèi bìng qiú ān ān wèi zhēn。
人误圣人人不少,圣人无误世间人。rén wù shèng rén rén bù shǎo,shèng rén wú wù shì jiān rén。