古诗词

代书谢王胜之学士寄莱石茶酒器

邵雍

东山有石若琼玖,匠者追琢可盛酒。dōng shān yǒu shí ruò qióng jiǔ,jiàng zhě zhuī zuó kě shèng jiǔ。
君子得之惜不用,殷勤远寄林下叟。jūn zi dé zhī xī bù yòng,yīn qín yuǎn jì lín xià sǒu。
林叟从来用瓦盏,惊惶不敢擎上手。lín sǒu cóng lái yòng wǎ zhǎn,jīng huáng bù gǎn qíng shàng shǒu。
重诫儿童无损伤,缄藏复以待贤友。zhòng jiè ér tóng wú sǔn shāng,jiān cáng fù yǐ dài xián yǒu。
未知贤友何时归,男子功名未成就。wèi zhī xián yǒu hé shí guī,nán zi gōng míng wèi chéng jiù。
朝廷先从忧者言,方今莫如二虏丑。cháo tíng xiān cóng yōu zhě yán,fāng jīn mò rú èr lǔ chǒu。
汉之六郡限辽西,唐之八州隔山后。hàn zhī liù jùn xiàn liáo xī,táng zhī bā zhōu gé shān hòu。
自馀瓜沙甘与凉,中原久而不能有。zì yú guā shā gān yǔ liáng,zhōng yuán jiǔ ér bù néng yǒu。
奈何更饵以金帛,重困吾民犹掣肘。nài hé gèng ěr yǐ jīn bó,zhòng kùn wú mín yóu chè zhǒu。
若非堂上出奇兵,安得阃外拉馀朽。ruò fēi táng shàng chū qí bīng,ān dé kǔn wài lā yú xiǔ。
直可逐去此曹辈,西出玉门北逾口。zhí kě zhú qù cǐ cáo bèi,xī chū yù mén běi yú kǒu。
城下狐狸既不存,路上豺狼自无走。chéng xià hú lí jì bù cún,lù shàng chái láng zì wú zǒu。
太阳烜赫耀天衢,氛妖接变匿尘垢。tài yáng xuǎn hè yào tiān qú,fēn yāo jiē biàn nì chén gòu。
功成不肯受上赏,印解黄金大于斗。gōng chéng bù kěn shòu shàng shǎng,yìn jiě huáng jīn dà yú dòu。
乞洛辞君出国门,归鞍暖拂天街柳。qǐ luò cí jūn chū guó mén,guī ān nuǎn fú tiān jiē liǔ。
千官如壁遮道留,仰面弄鞭不回首。qiān guān rú bì zhē dào liú,yǎng miàn nòng biān bù huí shǒu。
乡人夹路迎大尹,醉拥旌幢锦光溜。xiāng rén jiā lù yíng dà yǐn,zuì yōng jīng chuáng jǐn guāng liū。
下车拜墓还政馀,不访公门访亲旧。xià chē bài mù hái zhèng yú,bù fǎng gōng mén fǎng qīn jiù。
始知此器用有时,吾当为君献眉寿。shǐ zhī cǐ qì yòng yǒu shí,wú dāng wèi jūn xiàn méi shòu。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

闲适吟

邵雍

春看洛城花,秋玩天津月。chūn kàn luò chéng huā,qiū wán tiān jīn yuè。
夏披嵩岑风,冬赏龙山雪。xià pī sōng cén fēng,dōng shǎng lóng shān xuě。

杏香花

邵雍

客说河州事,经营杳未涯。kè shuō hé zhōu shì,jīng yíng yǎo wèi yá。
讶予独无语,贪嗅杏香花。yà yǔ dú wú yǔ,tān xiù xìng xiāng huā。

悲喜吟

邵雍

吴起初辞魏,张仪乍入秦。wú qǐ chū cí wèi,zhāng yí zhà rù qín。
西河蒙惠久,南楚受欺频。xī hé méng huì jiǔ,nán chǔ shòu qī pín。

辩谤吟

邵雍

田丹功盖国,貂勃语回君。tián dān gōng gài guó,diāo bó yǔ huí jūn。
谤者古来有,犹能杀九人。bàng zhě gǔ lái yǒu,yóu néng shā jiǔ rén。

能怀天下心

邵雍

能怀天下心,肯了人间事。néng huái tiān xià xīn,kěn le rén jiān shì。
岂止求于今,求古亦未易。qǐ zhǐ qiú yú jīn,qiú gǔ yì wèi yì。

岁俭吟

邵雍

岁俭心非俭,家贫道不贫。suì jiǎn xīn fēi jiǎn,jiā pín dào bù pín。
谁知天地内,别有好乾坤。shuí zhī tiān dì nèi,bié yǒu hǎo qián kūn。

责己吟

邵雍

不为十分人,不责十分事。bù wèi shí fēn rén,bù zé shí fēn shì。
既为十分人,须责十分是。jì wèi shí fēn rén,xū zé shí fēn shì。

兴亡吟其一

邵雍

孙陈李三人,亡国体相似。sūn chén lǐ sān rén,wáng guó tǐ xiāng shì。
虽然少有文,何复语英气。suī rán shǎo yǒu wén,hé fù yǔ yīng qì。

人事吟

邵雍

索鍊无如事,难知莫若人。suǒ liàn wú rú shì,nán zhī mò ruò rén。
人情随手别,事体到头均。rén qíng suí shǒu bié,shì tǐ dào tóu jūn。

月新吟

邵雍

月新与月残,形状两相似。yuè xīn yǔ yuè cán,xíng zhuàng liǎng xiāng shì。
奈何人之情,初见自欢喜。nài hé rén zhī qíng,chū jiàn zì huān xǐ。

岁寒吟

邵雍

松柏入冬看,方能见岁寒。sōng bǎi rù dōng kàn,fāng néng jiàn suì hán。
声须风里听,色更雪中观。shēng xū fēng lǐ tīng,sè gèng xuě zhōng guān。

观物吟二首

邵雍

柳性至柔软,一年长丈馀。liǔ xìng zhì róu ruǎn,yī nián zhǎng zhàng yú。
虽然易得荣,奈何易得枯。suī rán yì dé róng,nài hé yì dé kū。

观物吟二首

邵雍

百谷仰膏雨,极枯变极荣。bǎi gǔ yǎng gāo yǔ,jí kū biàn jí róng。
安得此甘泽,聊且振群生。ān dé cǐ gān zé,liáo qiě zhèn qún shēng。

金玉吟

邵雍

圣在人中出,心从行上修。shèng zài rén zhōng chū,xīn cóng xíng shàng xiū。
金于沙里得,玉向石中求。jīn yú shā lǐ dé,yù xiàng shí zhōng qiú。

借出诗

邵雍

诗狂书更逸,近岁不胜多。shī kuáng shū gèng yì,jìn suì bù shèng duō。
大半落天下,未还安乐窝。dà bàn luò tiān xià,wèi hái ān lè wō。