古诗词

代书谢王胜之学士寄莱石茶酒器

邵雍

东山有石若琼玖,匠者追琢可盛酒。dōng shān yǒu shí ruò qióng jiǔ,jiàng zhě zhuī zuó kě shèng jiǔ。
君子得之惜不用,殷勤远寄林下叟。jūn zi dé zhī xī bù yòng,yīn qín yuǎn jì lín xià sǒu。
林叟从来用瓦盏,惊惶不敢擎上手。lín sǒu cóng lái yòng wǎ zhǎn,jīng huáng bù gǎn qíng shàng shǒu。
重诫儿童无损伤,缄藏复以待贤友。zhòng jiè ér tóng wú sǔn shāng,jiān cáng fù yǐ dài xián yǒu。
未知贤友何时归,男子功名未成就。wèi zhī xián yǒu hé shí guī,nán zi gōng míng wèi chéng jiù。
朝廷先从忧者言,方今莫如二虏丑。cháo tíng xiān cóng yōu zhě yán,fāng jīn mò rú èr lǔ chǒu。
汉之六郡限辽西,唐之八州隔山后。hàn zhī liù jùn xiàn liáo xī,táng zhī bā zhōu gé shān hòu。
自馀瓜沙甘与凉,中原久而不能有。zì yú guā shā gān yǔ liáng,zhōng yuán jiǔ ér bù néng yǒu。
奈何更饵以金帛,重困吾民犹掣肘。nài hé gèng ěr yǐ jīn bó,zhòng kùn wú mín yóu chè zhǒu。
若非堂上出奇兵,安得阃外拉馀朽。ruò fēi táng shàng chū qí bīng,ān dé kǔn wài lā yú xiǔ。
直可逐去此曹辈,西出玉门北逾口。zhí kě zhú qù cǐ cáo bèi,xī chū yù mén běi yú kǒu。
城下狐狸既不存,路上豺狼自无走。chéng xià hú lí jì bù cún,lù shàng chái láng zì wú zǒu。
太阳烜赫耀天衢,氛妖接变匿尘垢。tài yáng xuǎn hè yào tiān qú,fēn yāo jiē biàn nì chén gòu。
功成不肯受上赏,印解黄金大于斗。gōng chéng bù kěn shòu shàng shǎng,yìn jiě huáng jīn dà yú dòu。
乞洛辞君出国门,归鞍暖拂天街柳。qǐ luò cí jūn chū guó mén,guī ān nuǎn fú tiān jiē liǔ。
千官如壁遮道留,仰面弄鞭不回首。qiān guān rú bì zhē dào liú,yǎng miàn nòng biān bù huí shǒu。
乡人夹路迎大尹,醉拥旌幢锦光溜。xiāng rén jiā lù yíng dà yǐn,zuì yōng jīng chuáng jǐn guāng liū。
下车拜墓还政馀,不访公门访亲旧。xià chē bài mù hái zhèng yú,bù fǎng gōng mén fǎng qīn jiù。
始知此器用有时,吾当为君献眉寿。shǐ zhī cǐ qì yòng yǒu shí,wú dāng wèi jūn xiàn méi shòu。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

洛阳春吟

邵雍

四方景好无如洛,一岁花奇莫若春。sì fāng jǐng hǎo wú rú luò,yī suì huā qí mò ruò chūn。
景好花奇精妙处,又能分付与闲人。jǐng hǎo huā qí jīng miào chù,yòu néng fēn fù yǔ xián rén。

洛阳春吟

邵雍

洛阳人惯见奇葩,桃李花开未当花。luò yáng rén guàn jiàn qí pā,táo lǐ huā kāi wèi dāng huā。
须是牡丹花盛发,满城方始乐无涯。xū shì mǔ dān huā shèng fā,mǎn chéng fāng shǐ lè wú yá。

洛阳春吟

邵雍

桃李花开人不窥,花时须是牡丹时。táo lǐ huā kāi rén bù kuī,huā shí xū shì mǔ dān shí。
牡丹花发酒增价,夜半游人犹未归。mǔ dān huā fā jiǔ zēng jià,yè bàn yóu rén yóu wèi guī。

洛阳春吟

邵雍

光阴不肯略从容,九十日春还又空。guāng yīn bù kěn lüè cóng róng,jiǔ shí rì chūn hái yòu kōng。
多少落花无著莫,半随流水半随风。duō shǎo luò huā wú zhù mò,bàn suí liú shuǐ bàn suí fēng。

洛阳春吟

邵雍

春归花谢日初长,燕语莺啼各自忙。chūn guī huā xiè rì chū zhǎng,yàn yǔ yīng tí gè zì máng。
何故游人断来往,绿阴殊不减红芳。hé gù yóu rén duàn lái wǎng,lǜ yīn shū bù jiǎn hóng fāng。

洛阳春吟

邵雍

十日好花都去尽,可怜青帝用功深。shí rì hǎo huā dōu qù jǐn,kě lián qīng dì yòng gōng shēn。
游人莫便无凭据,未必红芳胜绿阴。yóu rén mò biàn wú píng jù,wèi bì hóng fāng shèng lǜ yīn。

洛阳春吟

邵雍

春归必竟归何处,无限春冤都未诉。chūn guī bì jìng guī hé chù,wú xiàn chūn yuān dōu wèi sù。
欲托流莺问所因,子规又叫不如去。yù tuō liú yīng wèn suǒ yīn,zi guī yòu jiào bù rú qù。

洛阳春吟

邵雍

用尽四时周一岁,唯春能见好花开。yòng jǐn sì shí zhōu yī suì,wéi chūn néng jiàn hǎo huā kāi。
十千买酒未为贵,既去红芳岂再来。shí qiān mǎi jiǔ wèi wèi guì,jì qù hóng fāng qǐ zài lái。

牡丹吟

邵雍

一般颜色一般香,香是天香色异常。yī bān yán sè yī bān xiāng,xiāng shì tiān xiāng sè yì cháng。
真宰功夫精妙处,非容人意可思量。zhēn zǎi gōng fū jīng miào chù,fēi róng rén yì kě sī liàng。

和凤翔横渠张子厚学士亡后篇

邵雍

秦甸山河半域中,精英孕育古今同。qín diān shān hé bàn yù zhōng,jīng yīng yùn yù gǔ jīn tóng。
古来贤杰知多少,何代无人振素风。gǔ lái xián jié zhī duō shǎo,hé dài wú rén zhèn sù fēng。

野轩

邵雍

一轩名野非尘境,嵩少烟岑送好风。yī xuān míng yě fēi chén jìng,sōng shǎo yān cén sòng hǎo fēng。
日月岁时都属已,更于何处觅壶中。rì yuè suì shí dōu shǔ yǐ,gèng yú hé chù mì hú zhōng。

污亭

邵雍

许由为计未为深,洗耳如何不动心。xǔ yóu wèi jì wèi wèi shēn,xǐ ěr rú hé bù dòng xīn。
到此洒然如世外,何尝更有事来侵。dào cǐ sǎ rán rú shì wài,hé cháng gèng yǒu shì lái qīn。

药轩

邵雍

山里药多人不识,夫君移植更标名。shān lǐ yào duō rén bù shí,fū jūn yí zhí gèng biāo míng。
果能医得人间病,红紫何妨好近楹。guǒ néng yī dé rén jiān bìng,hóng zǐ hé fáng hǎo jìn yíng。

晚晖亭

邵雍

高亭新建碍烟霞,暮景能留是可嘉。gāo tíng xīn jiàn ài yān xiá,mù jǐng néng liú shì kě jiā。
最近赏春来往路,游人应问是谁家。zuì jìn shǎng chūn lái wǎng lù,yóu rén yīng wèn shì shuí jiā。

天人吟

邵雍

天生此身人力寄,人力尽兮天数至。tiān shēng cǐ shēn rén lì jì,rén lì jǐn xī tiān shù zhì。
天人相去不毫芒,若有毫芒却成二。tiān rén xiāng qù bù háo máng,ruò yǒu háo máng què chéng èr。