古诗词

履道会饮

邵雍

众人之所乐,所乐唯嚣尘。zhòng rén zhī suǒ lè,suǒ lè wéi xiāo chén。
吾友之所乐,所乐唯清芬。wú yǒu zhī suǒ lè,suǒ lè wéi qīng fēn。
清芬无鼓吹,直与太古邻。qīng fēn wú gǔ chuī,zhí yǔ tài gǔ lín。
太古者靡它,和气常絪纭。tài gǔ zhě mí tā,hé qì cháng yīn yún。
里闬旧情好,有才复有文。lǐ hàn jiù qíng hǎo,yǒu cái fù yǒu wén。
过从一日乐,十月生阳春。guò cóng yī rì lè,shí yuè shēng yáng chūn。
洛阳古神州,周公尝缕陈。luò yáng gǔ shén zhōu,zhōu gōng cháng lǚ chén。
四时寒暑正,四方道里均。sì shí hán shǔ zhèng,sì fāng dào lǐ jūn。
代不乏英俊,号为多缙绅。dài bù fá yīng jùn,hào wèi duō jìn shēn。
至于花与木,天下莫敢伦。zhì yú huā yǔ mù,tiān xià mò gǎn lún。
而逢此之景,而当此之辰。ér féng cǐ zhī jǐng,ér dāng cǐ zhī chén。
而能开口笑,而世有几人。ér néng kāi kǒu xiào,ér shì yǒu jǐ rén。
清衷贯金石,剧谈惊鬼神。qīng zhōng guàn jīn shí,jù tán jīng guǐ shén。
天地为一指,富贵如浮云。tiān dì wèi yī zhǐ,fù guì rú fú yún。
明时缓康济,白昼闲经纶。míng shí huǎn kāng jì,bái zhòu xián jīng lún。
莫如陪欢伯,又复对此君。mò rú péi huān bó,yòu fù duì cǐ jūn。
商于六百里,黄金四万斤。shāng yú liù bǎi lǐ,huáng jīn sì wàn jīn。
不能买兹乐,自馀恶足论。bù néng mǎi zī lè,zì yú è zú lùn。
接䍦倒戴时,蟾蜍生海垠。jiē lí dào dài shí,chán chú shēng hǎi yín。
小车倒载时,山翁归天津。xiǎo chē dào zài shí,shān wēng guī tiān jīn。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

大笔吟

邵雍

诗成大字书,意快有谁如。shī chéng dà zì shū,yì kuài yǒu shuí rú。
巨浪银山立,风樯百尺馀。jù làng yín shān lì,fēng qiáng bǎi chǐ yú。

大笔吟

邵雍

酒喜小杯饮,诗快大字书。jiǔ xǐ xiǎo bēi yǐn,shī kuài dà zì shū。
不知人世上,此乐更谁如。bù zhī rén shì shàng,cǐ lè gèng shuí rú。

日中吟

邵雍

日中为噬嗑,交易是寻常。rì zhōng wèi shì kē,jiāo yì shì xún cháng。
彼各不相识,何复更思量。bǐ gè bù xiāng shí,hé fù gèng sī liàng。

月到梧桐上吟

邵雍

月到梧桐上,风来杨柳边。yuè dào wú tóng shàng,fēng lái yáng liǔ biān。
院深人复静,此景共谁言。yuàn shēn rén fù jìng,cǐ jǐng gòng shuí yán。

步月吟

邵雍

林罅天尤碧,风馀月更明。lín xià tiān yóu bì,fēng yú yuè gèng míng。
人间无事日,得向此中行。rén jiān wú shì rì,dé xiàng cǐ zhōng xíng。

答人吟

邵雍

林下闲言语,何须更问为。lín xià xián yán yǔ,hé xū gèng wèn wèi。
自知无纪律,安得谓之诗。zì zhī wú jì lǜ,ān dé wèi zhī shī。

清夜吟

邵雍

月到天心处,风来水面时。yuè dào tiān xīn chù,fēng lái shuǐ miàn shí。
一般清意味,料得少人知。yī bān qīng yì wèi,liào dé shǎo rén zhī。

思圣吟

邵雍

不逢圣人时,不见圣人面。bù féng shèng rén shí,bù jiàn shèng rén miàn。
圣人言可闻,圣人心可见。shèng rén yán kě wén,shèng rén xīn kě jiàn。

安分吟

邵雍

安分身无辱,知几心自闲。ān fēn shēn wú rǔ,zhī jǐ xīn zì xián。
虽居人世上,却是出人间。suī jū rén shì shàng,què shì chū rén jiān。

好勇吟

邵雍

好勇能过我,当仁岂让师。hǎo yǒng néng guò wǒ,dāng rén qǐ ràng shī。
勇须仁以济,仁必勇为资。yǒng xū rén yǐ jì,rén bì yǒng wèi zī。

思友吟

邵雍

欲见心无已,久违情奈何。yù jiàn xīn wú yǐ,jiǔ wéi qíng nài hé。
云烟虽咫尺,不得屡相过。yún yān suī zhǐ chǐ,bù dé lǚ xiāng guò。

人情吟

邵雍

古事参今事,今人乃古人。gǔ shì cān jīn shì,jīn rén nǎi gǔ rén。
只应情未浃,情浃自相亲。zhǐ yīng qíng wèi jiā,qíng jiā zì xiāng qīn。

天听吟

邵雍

天听寂无音,苍苍何处寻。tiān tīng jì wú yīn,cāng cāng hé chù xún。
非高亦非远,都只在人心。fēi gāo yì fēi yuǎn,dōu zhǐ zài rén xīn。

深秋吟

邵雍

终岁都无事,四时长有花。zhōng suì dōu wú shì,sì shí zhǎng yǒu huā。
小车乘兴去,所到便如家。xiǎo chē chéng xīng qù,suǒ dào biàn rú jiā。

秋望吟

邵雍

草色连云色,山光接水光。cǎo sè lián yún sè,shān guāng jiē shuǐ guāng。
危楼一百尺,旅雁两三行。wēi lóu yī bǎi chǐ,lǚ yàn liǎng sān xíng。