古诗词

履道会饮

邵雍

众人之所乐,所乐唯嚣尘。zhòng rén zhī suǒ lè,suǒ lè wéi xiāo chén。
吾友之所乐,所乐唯清芬。wú yǒu zhī suǒ lè,suǒ lè wéi qīng fēn。
清芬无鼓吹,直与太古邻。qīng fēn wú gǔ chuī,zhí yǔ tài gǔ lín。
太古者靡它,和气常絪纭。tài gǔ zhě mí tā,hé qì cháng yīn yún。
里闬旧情好,有才复有文。lǐ hàn jiù qíng hǎo,yǒu cái fù yǒu wén。
过从一日乐,十月生阳春。guò cóng yī rì lè,shí yuè shēng yáng chūn。
洛阳古神州,周公尝缕陈。luò yáng gǔ shén zhōu,zhōu gōng cháng lǚ chén。
四时寒暑正,四方道里均。sì shí hán shǔ zhèng,sì fāng dào lǐ jūn。
代不乏英俊,号为多缙绅。dài bù fá yīng jùn,hào wèi duō jìn shēn。
至于花与木,天下莫敢伦。zhì yú huā yǔ mù,tiān xià mò gǎn lún。
而逢此之景,而当此之辰。ér féng cǐ zhī jǐng,ér dāng cǐ zhī chén。
而能开口笑,而世有几人。ér néng kāi kǒu xiào,ér shì yǒu jǐ rén。
清衷贯金石,剧谈惊鬼神。qīng zhōng guàn jīn shí,jù tán jīng guǐ shén。
天地为一指,富贵如浮云。tiān dì wèi yī zhǐ,fù guì rú fú yún。
明时缓康济,白昼闲经纶。míng shí huǎn kāng jì,bái zhòu xián jīng lún。
莫如陪欢伯,又复对此君。mò rú péi huān bó,yòu fù duì cǐ jūn。
商于六百里,黄金四万斤。shāng yú liù bǎi lǐ,huáng jīn sì wàn jīn。
不能买兹乐,自馀恶足论。bù néng mǎi zī lè,zì yú è zú lùn。
接䍦倒戴时,蟾蜍生海垠。jiē lí dào dài shí,chán chú shēng hǎi yín。
小车倒载时,山翁归天津。xiǎo chē dào zài shí,shān wēng guī tiān jīn。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

诗史吟

邵雍

史笔善记事,长于炫其文。shǐ bǐ shàn jì shì,zhǎng yú xuàn qí wén。
文胜则实丧,徒憎口云云。wén shèng zé shí sàng,tú zēng kǒu yún yún。
诗史善记事,长于造其真。shī shǐ shàn jì shì,zhǎng yú zào qí zhēn。
真胜则华去,非如目纷纷。zhēn shèng zé huá qù,fēi rú mù fēn fēn。
天下非一事,天下非一人。tiān xià fēi yī shì,tiān xià fēi yī rén。
天下非一物,天下非一身。tiān xià fēi yī wù,tiān xià fēi yī shēn。
皇王帝伯时,其人长如存。huáng wáng dì bó shí,qí rén zhǎng rú cún。
百千万亿年,其事长如新。bǎi qiān wàn yì nián,qí shì zhǎng rú xīn。
可以辩庶政,可以齐黎民。kě yǐ biàn shù zhèng,kě yǐ qí lí mín。
可以述祖考,可以训子孙。kě yǐ shù zǔ kǎo,kě yǐ xùn zi sūn。
可以尊万乘,可以严三军。kě yǐ zūn wàn chéng,kě yǐ yán sān jūn。
可以进讽谏,可以扬功勋。kě yǐ jìn fěng jiàn,kě yǐ yáng gōng xūn。
可以移风俗,可以厚人伦。kě yǐ yí fēng sú,kě yǐ hòu rén lún。
可以美教化,可以和疏亲。kě yǐ měi jiào huà,kě yǐ hé shū qīn。
可以正夫妇,可以明君臣。kě yǐ zhèng fū fù,kě yǐ míng jūn chén。
可以赞天地,可以感鬼神。kě yǐ zàn tiān dì,kě yǐ gǎn guǐ shén。
规人何切切,诲人何谆谆。guī rén hé qiè qiè,huì rén hé zhūn zhūn。
送人何恋恋,赠人何勤勤。sòng rén hé liàn liàn,zèng rén hé qín qín。
无岁无嘉节,无月无嘉辰。wú suì wú jiā jié,wú yuè wú jiā chén。
无时无嘉景,无日无嘉宾。wú shí wú jiā jǐng,wú rì wú jiā bīn。
樽中有美禄,坐上无妖氛。zūn zhōng yǒu měi lù,zuò shàng wú yāo fēn。
胸中有美物,心上无埃尘。xiōng zhōng yǒu měi wù,xīn shàng wú āi chén。
忍不用大笔,书字如车轮。rěn bù yòng dà bǐ,shū zì rú chē lún。
三千有馀首,布为天下春。sān qiān yǒu yú shǒu,bù wèi tiān xià chūn。

人灵吟

邵雍

天地生万物,其间人最灵。tiān dì shēng wàn wù,qí jiān rén zuì líng。
既为人之灵,须有人之情。jì wèi rén zhī líng,xū yǒu rén zhī qíng。
若无人之情,徒有人之形。ruò wú rén zhī qíng,tú yǒu rén zhī xíng。

名利吟

邵雍

重之以名,见人之情。zhòng zhī yǐ míng,jiàn rén zhī qíng。
厚之以利,见人之意。hòu zhī yǐ lì,jiàn rén zhī yì。
情意内也,内重则外轻。qíng yì nèi yě,nèi zhòng zé wài qīng。
名利外也,内贱则外贵。míng lì wài yě,nèi jiàn zé wài guì。

绳水吟

邵雍

水能平而不能直,绳能直而不能平。shuǐ néng píng ér bù néng zhí,shéng néng zhí ér bù néng píng。
安得绳水为人情,而使天下都无争。ān dé shéng shuǐ wèi rén qíng,ér shǐ tiān xià dōu wú zhēng。

阴阳吟

邵雍

阳行一,阴行二。yáng xíng yī,yīn xíng èr。
一主天,二主地。yī zhǔ tiān,èr zhǔ dì。
天行六,地行四。tiān xíng liù,dì xíng sì。
四主形,六主气。sì zhǔ xíng,liù zhǔ qì。

死生吟

邵雍

学仙欲不死,学佛欲再生。xué xiān yù bù sǐ,xué fú yù zài shēng。
再生与不死,二者人果能。zài shēng yǔ bù sǐ,èr zhě rén guǒ néng。
设使人果能,方始入于情。shè shǐ rén guǒ néng,fāng shǐ rù yú qíng。
赏哉林下人,不为人所惜。shǎng zāi lín xià rén,bù wèi rén suǒ xī。
哀哉公与卿,重为人所惑。āi zāi gōng yǔ qīng,zhòng wèi rén suǒ huò。

水火吟

邵雍

水火得其御,交而成既济。shuǐ huǒ dé qí yù,jiāo ér chéng jì jì。
水火失其御,焚溺可立至。shuǐ huǒ shī qí yù,fén nì kě lì zhì。
不止水与火,万事尽如此。bù zhǐ shuǐ yǔ huǒ,wàn shì jǐn rú cǐ。
只知用水火,不知水火义。zhǐ zhī yòng shuǐ huǒ,bù zhī shuǐ huǒ yì。

时事吟

邵雍

时之来兮,其势可乘。shí zhī lái xī,qí shì kě chéng。
时之去兮,其事遂生。shí zhī qù xī,qí shì suì shēng。
前日之事兮,今日不行。qián rì zhī shì xī,jīn rì bù xíng。
今日之事兮,后来必更。jīn rì zhī shì xī,hòu lái bì gèng。

时事吟

邵雍

时久则患生,事久则弊生。shí jiǔ zé huàn shēng,shì jiǔ zé bì shēng。
弊患相仍,人何以宁。bì huàn xiāng réng,rén hé yǐ níng。

喜饮吟

邵雍

尧夫喜饮酒,饮酒喜全真。yáo fū xǐ yǐn jiǔ,yǐn jiǔ xǐ quán zhēn。
不喜成酩酊,只喜成微醺。bù xǐ chéng mǐng dīng,zhǐ xǐ chéng wēi xūn。
微醺景何似,襟怀如初春。wēi xūn jǐng hé shì,jīn huái rú chū chūn。
初春景何似,天地才絪纭。chū chūn jǐng hé shì,tiān dì cái yīn yún。
不知身是人,不知人是身。bù zhī shēn shì rén,bù zhī rén shì shēn。
只知身与人,与天都未分。zhǐ zhī shēn yǔ rén,yǔ tiān dōu wèi fēn。

笔兴吟

邵雍

窗晴气和暖,酒美手柔软。chuāng qíng qì hé nuǎn,jiǔ měi shǒu róu ruǎn。
兴逸情撩乱,笔落春花烂。xīng yì qíng liāo luàn,bǐ luò chūn huā làn。

忧喜吟

邵雍

大喜与大忧,二者莫能寐。dà xǐ yǔ dà yōu,èr zhě mò néng mèi。
二者若能寐,何忧事不治。èr zhě ruò néng mèi,hé yōu shì bù zhì。

长短吟

邵雍

君子喜淳诚,小人喜欺罔。jūn zi xǐ chún chéng,xiǎo rén xǐ qī wǎng。
淳诚岁时长,欺罔日月短。chún chéng suì shí zhǎng,qī wǎng rì yuè duǎn。

自馀吟

邵雍

身生天地后,心在天地前。shēn shēng tiān dì hòu,xīn zài tiān dì qián。
天地自我出,自馀何足言。tiān dì zì wǒ chū,zì yú hé zú yán。

览照吟

邵雍

其骨爽,其神清。qí gǔ shuǎng,qí shén qīng。
其禄薄,其福轻。qí lù báo,qí fú qīng。