古诗词

六十五岁新正自贻

邵雍

予家洛城里,况在天津畔。yǔ jiā luò chéng lǐ,kuàng zài tiān jīn pàn。
行年六十五,当宋之盛旦。xíng nián liù shí wǔ,dāng sòng zhī shèng dàn。
南园临通衢,北圃仰双观。nán yuán lín tōng qú,běi pǔ yǎng shuāng guān。
虽然在京国,却如处山涧。suī rán zài jīng guó,què rú chù shān jiàn。
清泉篆沟渠,茂木绣霄汉。qīng quán zhuàn gōu qú,mào mù xiù xiāo hàn。
凉风竹下来,皓月松间见。liáng fēng zhú xià lái,hào yuè sōng jiān jiàn。
面前有芝兰,目下无冰炭。miàn qián yǒu zhī lán,mù xià wú bīng tàn。
坐上有馀欢,胸中无交战。zuò shàng yǒu yú huān,xiōng zhōng wú jiāo zhàn。
冬夏既不出,炎凉徒自变。dōng xià jì bù chū,yán liáng tú zì biàn。
荣辱既不入,富贵徒自炫。róng rǔ jì bù rù,fù guì tú zì xuàn。
恶闻人之恶,乐道人之善。è wén rén zhī è,lè dào rén zhī shàn。
不行何趑趄,勿药何瞑眩。bù xíng hé zī jū,wù yào hé míng xuàn。
谁谓金石坚,其心亦能断。shuí wèi jīn shí jiān,qí xīn yì néng duàn。
谁谓鬼神灵,其诚亦能贯。shuí wèi guǐ shén líng,qí chéng yì néng guàn。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

十一日福昌县会雨

邵雍

云势移峰缓,泉声出竹迟。yún shì yí fēng huǎn,quán shēng chū zhú chí。
此时无限意,唯有翠禽知。cǐ shí wú xiàn yì,wéi yǒu cuì qín zhī。

思程氏父子兄弟因以寄之其二

邵雍

气候如当日,山川似旧时。qì hòu rú dāng rì,shān chuān shì jiù shí。
独来还独往,此意有谁知。dú lái hái dú wǎng,cǐ yì yǒu shuí zhī。

伤二舍弟无疾而化又一绝

邵雍

手足恩情重,埙篪欢乐长。shǒu zú ēn qíng zhòng,xūn chí huān lè zhǎng。
要知能忘处,坟草两荒凉。yào zhī néng wàng chù,fén cǎo liǎng huāng liáng。

至灵吟

邵雍

至灵之谓人,至贵之谓君。zhì líng zhī wèi rén,zhì guì zhī wèi jūn。
明则有日月,幽则有鬼神。míng zé yǒu rì yuè,yōu zé yǒu guǐ shén。

人鬼吟

邵雍

既不能事人,又焉能事鬼。jì bù néng shì rén,yòu yān néng shì guǐ。
人鬼虽不同,其理何尝异。rén guǐ suī bù tóng,qí lǐ hé cháng yì。

生平与人交

邵雍

生平与人交,未始有甘坏。shēng píng yǔ rén jiāo,wèi shǐ yǒu gān huài。
己亦无负人,人亦无我害。jǐ yì wú fù rén,rén yì wú wǒ hài。

偶书吟

邵雍

风林无静柯,风池无静波。fēng lín wú jìng kē,fēng chí wú jìng bō。
林池既不静,禽鱼当如何。lín chí jì bù jìng,qín yú dāng rú hé。

思患吟

邵雍

仆奴凌主人,夷狄犯中国。pū nú líng zhǔ rén,yí dí fàn zhōng guó。
自古知不平,无由能绝得。zì gǔ zhī bù píng,wú yóu néng jué dé。

仁圣吟

邵雍

尽道之谓圣,如天之谓仁。jǐn dào zhī wèi shèng,rú tiān zhī wèi rén。
如何仁与圣,天下莫敢伦。rú hé rén yǔ shèng,tiān xià mò gǎn lún。

寄三城王宣徽二首

邵雍

林下居虽陋,花前饮却频。lín xià jū suī lòu,huā qián yǐn què pín。
世间无事乐,都恐属闲人。shì jiān wú shì lè,dōu kǒng shǔ xián rén。

寄三城王宣徽二首

邵雍

路上尘方坌,壶中花正开。lù shàng chén fāng bèn,hú zhōng huā zhèng kāi。
何须头尽白,然后赋归来。hé xū tóu jǐn bái,rán hòu fù guī lái。

阁上招友人

邵雍

清风正蔼如,小阁枕通衢。qīng fēng zhèng ǎi rú,xiǎo gé zhěn tōng qú。
不欲久独擅,能来同享无。bù yù jiǔ dú shàn,néng lái tóng xiǎng wú。

忆梦吟

邵雍

心足而家贫,体疏而情亲。xīn zú ér jiā pín,tǐ shū ér qíng qīn。
开襟知骨瘦,发语见天真。kāi jīn zhī gǔ shòu,fā yǔ jiàn tiān zhēn。

自庆吟

邵雍

俗阜知君德,时和见帝功。sú fù zhī jūn dé,shí hé jiàn dì gōng。
况吾生长老,俱在太平中。kuàng wú shēng zhǎng lǎo,jù zài tài píng zhōng。

梦中吟

邵雍

梦里常言梦,谁知觉后思。mèng lǐ cháng yán mèng,shuí zhī jué hòu sī。
不知今亦梦,更说梦中时。bù zhī jīn yì mèng,gèng shuō mèng zhōng shí。