古诗词

六十五岁新正自贻

邵雍

予家洛城里,况在天津畔。yǔ jiā luò chéng lǐ,kuàng zài tiān jīn pàn。
行年六十五,当宋之盛旦。xíng nián liù shí wǔ,dāng sòng zhī shèng dàn。
南园临通衢,北圃仰双观。nán yuán lín tōng qú,běi pǔ yǎng shuāng guān。
虽然在京国,却如处山涧。suī rán zài jīng guó,què rú chù shān jiàn。
清泉篆沟渠,茂木绣霄汉。qīng quán zhuàn gōu qú,mào mù xiù xiāo hàn。
凉风竹下来,皓月松间见。liáng fēng zhú xià lái,hào yuè sōng jiān jiàn。
面前有芝兰,目下无冰炭。miàn qián yǒu zhī lán,mù xià wú bīng tàn。
坐上有馀欢,胸中无交战。zuò shàng yǒu yú huān,xiōng zhōng wú jiāo zhàn。
冬夏既不出,炎凉徒自变。dōng xià jì bù chū,yán liáng tú zì biàn。
荣辱既不入,富贵徒自炫。róng rǔ jì bù rù,fù guì tú zì xuàn。
恶闻人之恶,乐道人之善。è wén rén zhī è,lè dào rén zhī shàn。
不行何趑趄,勿药何瞑眩。bù xíng hé zī jū,wù yào hé míng xuàn。
谁谓金石坚,其心亦能断。shuí wèi jīn shí jiān,qí xīn yì néng duàn。
谁谓鬼神灵,其诚亦能贯。shuí wèi guǐ shén líng,qí chéng yì néng guàn。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

答李希淳屯田三首

邵雍

竹间水际情怀好,月下风前意思多。zhú jiān shuǐ jì qíng huái hǎo,yuè xià fēng qián yì sī duō。
洛社过从无事日,非吾数辈更谁何。luò shè guò cóng wú shì rì,fēi wú shù bèi gèng shuí hé。

答李希淳屯田三首

邵雍

胸中日月时舒惨,笔下风云旋合离。xiōng zhōng rì yuè shí shū cǎn,bǐ xià fēng yún xuán hé lí。
老去无成尚如此,不知成后更何为。lǎo qù wú chéng shàng rú cǐ,bù zhī chéng hòu gèng hé wèi。

谢君实端明用只将花卉记冬春

邵雍

有时自问自家身,莫是羲皇已上人。yǒu shí zì wèn zì jiā shēn,mò shì xī huáng yǐ shàng rén。
日往月来都不记,只将花卉记冬春。rì wǎng yuè lái dōu bù jì,zhǐ jiāng huā huì jì dōng chūn。

谢君贶宣徽用少微今已应星文

邵雍

一字诗中义未分,少微今已应星文。yī zì shī zhōng yì wèi fēn,shǎo wēi jīn yǐ yīng xīng wén。
闲人早是无凭据,更与闲人开后门。xián rén zǎo shì wú píng jù,gèng yǔ xián rén kāi hòu mén。

谢安之少卿用始知安是道梯阶

邵雍

窝名安乐直堪咍,臂痛头风接续来。wō míng ān lè zhí kān hāi,bì tòng tóu fēng jiē xù lái。
恰见安之便安乐,始知安是道梯阶。qià jiàn ān zhī biàn ān lè,shǐ zhī ān shì dào tī jiē。

谢开叔司封用无事无求得最多

邵雍

客问人间事若何,尧夫对曰不知他。kè wèn rén jiān shì ruò hé,yáo fū duì yuē bù zhī tā。
居林之下行林下,无事无求得最多。jū lín zhī xià xíng lín xià,wú shì wú qiú dé zuì duō。

谢伯淳察院用先生不是打乖人

邵雍

经纶事业须才者,燮理功夫有巨臣。jīng lún shì yè xū cái zhě,xiè lǐ gōng fū yǒu jù chén。
安乐窝中闲偃仰,焉知不是打乖人。ān lè wō zhōng xián yǎn yǎng,yān zhī bù shì dǎ guāi rén。

自谢用此乐直从天外来

邵雍

得自苦时终入苦,来从哀处卒归哀。dé zì kǔ shí zhōng rù kǔ,lái cóng āi chù zú guī āi。
既非哀苦中间得,此乐直从天外来。jì fēi āi kǔ zhōng jiān dé,cǐ lè zhí cóng tiān wài lái。

别谢彦国相公三首其二

邵雍

仲尼天纵自诚明,造化功夫发得成。zhòng ní tiān zòng zì chéng míng,zào huà gōng fū fā dé chéng。
见比当初归鲁事,尧夫才业若为情。jiàn bǐ dāng chū guī lǔ shì,yáo fū cái yè ruò wèi qíng。

别谢彦国相公三首其二

邵雍

尝走狂诗到座前,座前仍是洞中仙。cháng zǒu kuáng shī dào zuò qián,zuò qián réng shì dòng zhōng xiān。
无涯风月供才思,清润何人敢比肩。wú yá fēng yuè gōng cái sī,qīng rùn hé rén gǎn bǐ jiān。

晓事吟

邵雍

晓物情人为晓事,知时态者号知人。xiǎo wù qíng rén wèi xiǎo shì,zhī shí tài zhě hào zhī rén。
知人失后却成害,晓事过时还不淳。zhī rén shī hòu què chéng hài,xiǎo shì guò shí hái bù chún。

雨犯吟

邵雍

这般事业人难继,此个功夫世莫传。zhè bān shì yè rén nán jì,cǐ gè gōng fū shì mò chuán。
窥牖知天乃常事,不窥牖见是知天。kuī yǒu zhī tiān nǎi cháng shì,bù kuī yǒu jiàn shì zhī tiān。

悯旱

邵雍

正要雨时须不雨,已成灾处更成灾。zhèng yào yǔ shí xū bù yǔ,yǐ chéng zāi chù gèng chéng zāi。
如何百谷欲焦烂,遍地止存蒿与莱。rú hé bǎi gǔ yù jiāo làn,biàn dì zhǐ cún hāo yǔ lái。

无事吟

邵雍

人间万事若磨持,丛入枯荣利害机。rén jiān wàn shì ruò mó chí,cóng rù kū róng lì hài jī。
只有一般无对处,都如天地未分时。zhǐ yǒu yī bān wú duì chù,dōu rú tiān dì wèi fēn shí。

偶得吟

邵雍

人间事有难区处,人间事有难安堵。rén jiān shì yǒu nán qū chù,rén jiān shì yǒu nán ān dǔ。
有一丈夫不知名,静中只见闲挥麈。yǒu yī zhàng fū bù zhī míng,jìng zhōng zhǐ jiàn xián huī zhǔ。