古诗词

人贵有精神吟

邵雍

人贵有精神,精神多不醇。rén guì yǒu jīng shén,jīng shén duō bù chún。
有精神而醇,为第一等人。yǒu jīng shén ér chún,wèi dì yī děng rén。
不醇无义理;是非随怒喜。bù chún wú yì lǐ;shì fēi suí nù xǐ。
怒以是为非,喜以非为是。nù yǐ shì wèi fēi,xǐ yǐ fēi wèi shì。
怒是善人疏,喜非小人比。nù shì shàn rén shū,xǐ fēi xiǎo rén bǐ。
败国与亡家,鲜有不由此。bài guó yǔ wáng jiā,xiān yǒu bù yóu cǐ。
娶妻娶柔和,嫁夫嫁才美。qǔ qī qǔ róu hé,jià fū jià cái měi。
安得正妇人,作配真男子。ān dé zhèng fù rén,zuò pèi zhēn nán zi。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

谢商守宋郎中寄到天柱山户帖仍依元韵

邵雍

不将生杀奏严宸,却抱烟岚学隐沦。bù jiāng shēng shā zòu yán chén,què bào yān lán xué yǐn lún。
多谢史君虚右席,重延天柱一山人。duō xiè shǐ jūn xū yòu xí,zhòng yán tiān zhù yī shān rén。

谢商守宋郎中寄到天柱山户帖仍依元韵

邵雍

一簇烟岚锁乱云,孤高天柱好栖真。yī cù yān lán suǒ luàn yún,gū gāo tiān zhù hǎo qī zhēn。
从今便作西归计,免向人间更问津。cóng jīn biàn zuò xī guī jì,miǎn xiàng rén jiān gèng wèn jīn。

谢商守宋郎中寄到天柱山户帖仍依元韵

邵雍

无成麋鹿久同群,占籍恩深荷史君。wú chéng mí lù jiǔ tóng qún,zhàn jí ēn shēn hé shǐ jūn。
万古千今名与姓,得随天柱数峰存。wàn gǔ qiān jīn míng yǔ xìng,dé suí tiān zhù shù fēng cún。

二色桃

邵雍

施朱施粉色俱好,倾国倾城艳不同。shī zhū shī fěn sè jù hǎo,qīng guó qīng chéng yàn bù tóng。
疑是蕊宫双姊妹,一时俱肯嫁春风。yí shì ruǐ gōng shuāng zǐ mèi,yī shí jù kěn jià chūn fēng。

双头莲

邵雍

汉室婵娟双姊妹,天台缥缈两神仙。hàn shì chán juān shuāng zǐ mèi,tiān tái piāo miǎo liǎng shén xiān。
当时尽有风流过,谪向人间作瑞莲。dāng shí jǐn yǒu fēng liú guò,zhé xiàng rén jiān zuò ruì lián。

诚明吟

邵雍

孔子生知非假习,孟轲先觉亦须修。kǒng zi shēng zhī fēi jiǎ xí,mèng kē xiān jué yì xū xiū。
诚明本属吾家事,自是今人好外求。chéng míng běn shǔ wú jiā shì,zì shì jīn rén hǎo wài qiú。

绳水吟

邵雍

有水善平难善直,唯绳能直不能平。yǒu shuǐ shàn píng nán shàn zhí,wéi shéng néng zhí bù néng píng。
如将绳水合为一,世上何忧事不明。rú jiāng shéng shuǐ hé wèi yī,shì shàng hé yōu shì bù míng。

天津感事二十六首

邵雍

云轻日淡天津暮,风急林疏洛水秋。yún qīng rì dàn tiān jīn mù,fēng jí lín shū luò shuǐ qiū。
独步独吟人莫会,时时鸥鹭下汀洲。dú bù dú yín rén mò huì,shí shí ōu lù xià tīng zhōu。

天津感事二十六首

邵雍

宠辱事多今不见,兴亡时去止堪哀。chǒng rǔ shì duō jīn bù jiàn,xīng wáng shí qù zhǐ kān āi。
请观今日长安道,抵暮行人犹往来。qǐng guān jīn rì zhǎng ān dào,dǐ mù xíng rén yóu wǎng lái。

天津感事二十六首

邵雍

凤楼深处锁云烟,一锁云烟又百年。fèng lóu shēn chù suǒ yún yān,yī suǒ yún yān yòu bǎi nián。
痛惜汾阴西祀后,翠华辜负上阳天。tòng xī fén yīn xī sì hòu,cuì huá gū fù shàng yáng tiān。

天津感事二十六首

邵雍

谁引长河贯洛城,銮舆东去此为轻。shuí yǐn zhǎng hé guàn luò chéng,luán yú dōng qù cǐ wèi qīng。
洪涛不服天津束,日夜奔腾作怒声。hóng tāo bù fú tiān jīn shù,rì yè bēn téng zuò nù shēng。

天津感事二十六首

邵雍

阳乌西去水东流,今古推移几度秋。yáng wū xī qù shuǐ dōng liú,jīn gǔ tuī yí jǐ dù qiū。
四面远山长敛黛,不知终日为谁愁。sì miàn yuǎn shān zhǎng liǎn dài,bù zhī zhōng rì wèi shuí chóu。

天津感事二十六首

邵雍

忙忙负乘两何殊,往复由来出此途。máng máng fù chéng liǎng hé shū,wǎng fù yóu lái chū cǐ tú。
争似不才闲处坐,平时云水绕衣裾。zhēng shì bù cái xián chù zuò,píng shí yún shuǐ rào yī jū。

天津感事二十六首

邵雍

人言垂钓辩浮沉,辩著浮沉用意深。rén yán chuí diào biàn fú chén,biàn zhù fú chén yòng yì shēn。
吾耻不为知害性,等闲轻动望鱼心。wú chǐ bù wèi zhī hài xìng,děng xián qīng dòng wàng yú xīn。

天津感事二十六首

邵雍

自古别都多隙地,参天乔木乱昏鸦。zì gǔ bié dōu duō xì dì,cān tiān qiáo mù luàn hūn yā。
荒垣坏堵人耕处,半是前朝卿相家。huāng yuán huài dǔ rén gēng chù,bàn shì qián cháo qīng xiāng jiā。