古诗词

诗画吟

邵雍

画笔善状物,长于运丹青。huà bǐ shàn zhuàng wù,zhǎng yú yùn dān qīng。
丹青入巧思,万物无遁形。dān qīng rù qiǎo sī,wàn wù wú dùn xíng。
诗画善状物,长于运丹诚。shī huà shàn zhuàng wù,zhǎng yú yùn dān chéng。
丹诚入秀句,万物无遁情。dān chéng rù xiù jù,wàn wù wú dùn qíng。
诗者人之志,言者心之声。shī zhě rén zhī zhì,yán zhě xīn zhī shēng。
志因言以发,声因律而成。zhì yīn yán yǐ fā,shēng yīn lǜ ér chéng。
多识于鸟兽,岂止毛与翎。duō shí yú niǎo shòu,qǐ zhǐ máo yǔ líng。
多识于草木,岂止枝与茎。duō shí yú cǎo mù,qǐ zhǐ zhī yǔ jīng。
不有风雅颂,何由知功名。bù yǒu fēng yǎ sòng,hé yóu zhī gōng míng。
不有赋比兴,何由知废兴。bù yǒu fù bǐ xīng,hé yóu zhī fèi xīng。
观朝廷盛事,壮社稷威灵。guān cháo tíng shèng shì,zhuàng shè jì wēi líng。
有汤武缔构,无幽厉欹倾。yǒu tāng wǔ dì gòu,wú yōu lì yī qīng。
知得之艰难,肯失之骄矜。zhī dé zhī jiān nán,kěn shī zhī jiāo jīn。
去巨蠹奸邪,进不世贤能。qù jù dù jiān xié,jìn bù shì xián néng。
择阴阳粹美,索天地精英。zé yīn yáng cuì měi,suǒ tiān dì jīng yīng。
籍江山清润,揭日月光荣。jí jiāng shān qīng rùn,jiē rì yuè guāng róng。
收之为民极,著之为国经。shōu zhī wèi mín jí,zhù zhī wèi guó jīng。
播之于金石,奏之于大庭。bō zhī yú jīn shí,zòu zhī yú dà tíng。
感之以人心,告之以神明。gǎn zhī yǐ rén xīn,gào zhī yǐ shén míng。
人神之胥悦,此所谓和羹。rén shén zhī xū yuè,cǐ suǒ wèi hé gēng。
既有虞舜歌,岂无皋陶赓。jì yǒu yú shùn gē,qǐ wú gāo táo gēng。
既有仲尼删,岂无季札听。jì yǒu zhòng ní shān,qǐ wú jì zhá tīng。
必欲乐天下,舍诗安足凭。bì yù lè tiān xià,shě shī ān zú píng。
得吾之绪馀,自可致升平。dé wú zhī xù yú,zì kě zhì shēng píng。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

天津感事二十六首

邵雍

凤凰楼观冷横秋,桥下长波入海流。fèng huáng lóu guān lěng héng qiū,qiáo xià zhǎng bō rù hǎi liú。
千百年来旧朝市,几番人向此经由。qiān bǎi nián lái jiù cháo shì,jǐ fān rén xiàng cǐ jīng yóu。

天津感事二十六首

邵雍

轮蹄交错未尝停,去若相追来若争。lún tí jiāo cuò wèi cháng tíng,qù ruò xiāng zhuī lái ruò zhēng。
料得中心无别事,苟非干利即干名。liào dé zhōng xīn wú bié shì,gǒu fēi gàn lì jí gàn míng。

天津感事二十六首

邵雍

烟树尽归秋色里,人家常在水声中。yān shù jǐn guī qiū sè lǐ,rén jiā cháng zài shuǐ shēng zhōng。
数行旅雁斜飞去,一簇楼台峭倚空。shù xíng lǚ yàn xié fēi qù,yī cù lóu tái qiào yǐ kōng。

天津感事二十六首

邵雍

渌水悠悠际碧天,平芜更与远山连。lù shuǐ yōu yōu jì bì tiān,píng wú gèng yǔ yuǎn shān lián。
白头老叟心无事,闲凭栏干看洛川。bái tóu lǎo sǒu xīn wú shì,xián píng lán gàn kàn luò chuān。

天津感事二十六首

邵雍

去年桥上凭栏人,今岁桥边骑马身。qù nián qiáo shàng píng lán rén,jīn suì qiáo biān qí mǎ shēn。
桥上桥边不知数,于今但记十三春。qiáo shàng qiáo biān bù zhī shù,yú jīn dàn jì shí sān chūn。

天津感事二十六首

邵雍

堤边草色长芊芊,陌上行人自往还。dī biān cǎo sè zhǎng qiān qiān,mò shàng xíng rén zì wǎng hái。
渌水欲净不得净,春风未放柳条闲。lù shuǐ yù jìng bù dé jìng,chūn fēng wèi fàng liǔ tiáo xián。

天津感事二十六首

邵雍

水流任急境常静,花落虽频意自闲。shuǐ liú rèn jí jìng cháng jìng,huā luò suī pín yì zì xián。
不似世人忙里老,生平未始得开颜。bù shì shì rén máng lǐ lǎo,shēng píng wèi shǐ dé kāi yán。

天津感事二十六首

邵雍

溪边闲坐眼慵开,波射长堤势欲摧。xī biān xián zuò yǎn yōng kāi,bō shè zhǎng dī shì yù cuī。
多少水禽文彩好,几番飞去又飞来。duō shǎo shuǐ qín wén cǎi hǎo,jǐ fān fēi qù yòu fēi lái。

天津感事二十六首

邵雍

名利从来本任才,行人不用苦相猜。míng lì cóng lái běn rèn cái,xíng rén bù yòng kǔ xiāng cāi。
壶中日月长多少,闲步天津看往来。hú zhōng rì yuè zhǎng duō shǎo,xián bù tiān jīn kàn wǎng lái。

天津感事二十六首

邵雍

地势东南一概倾,水流何日得安平。dì shì dōng nán yī gài qīng,shuǐ liú hé rì dé ān píng。
天津更在急流处,无限高深并此声。tiān jīn gèng zài jí liú chù,wú xiàn gāo shēn bìng cǐ shēng。

天津感事二十六首

邵雍

三千里外名荒服,一百年来号太平。sān qiān lǐ wài míng huāng fú,yī bǎi nián lái hào tài píng。
争似洛川无事客,何须列土始为荣。zhēng shì luò chuān wú shì kè,hé xū liè tǔ shǐ wèi róng。

天津感事二十六首

邵雍

绕堤杨柳轻风里,隔水楼台细雨中。rào dī yáng liǔ qīng fēng lǐ,gé shuǐ lóu tái xì yǔ zhōng。
酒放半醺重九后,此时情味更无穷。jiǔ fàng bàn xūn zhòng jiǔ hòu,cǐ shí qíng wèi gèng wú qióng。

天津感事二十六首

邵雍

着身静处观人事,放意闲中鍊物情。zhe shēn jìng chù guān rén shì,fàng yì xián zhōng liàn wù qíng。
去尽风波存止水,世间何事不能平。qù jǐn fēng bō cún zhǐ shuǐ,shì jiān hé shì bù néng píng。

天津感事二十六首

邵雍

隋唐而下贵公卿,近世风波走利名。suí táng ér xià guì gōng qīng,jìn shì fēng bō zǒu lì míng。
借问天津桥下水,当时湍急作何声。jiè wèn tiān jīn qiáo xià shuǐ,dāng shí tuān jí zuò hé shēng。

天津感事二十六首

邵雍

前朝无限贵公卿,后世徒能记姓名。qián cháo wú xiàn guì gōng qīng,hòu shì tú néng jì xìng míng。
唯此天津桥下水,古今都作一般声。wéi cǐ tiān jīn qiáo xià shuǐ,gǔ jīn dōu zuò yī bān shēng。