古诗词

人情吟

邵雍

人达人情,无寡无广。rén dá rén qíng,wú guǎ wú guǎng。
天下之事,如指诸掌。tiān xià zhī shì,rú zhǐ zhū zhǎng。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

有妄吟

邵雍

作伪少阴德,饰非多隐情。zuò wěi shǎo yīn dé,shì fēi duō yǐn qíng。
人心虽暧昧,天道自分明。rén xīn suī ài mèi,tiān dào zì fēn míng。
手足既皆露,语言安足凭。shǒu zú jì jiē lù,yǔ yán ān zú píng。

乾坤吟

邵雍

用九见群龙,首能出庶物。yòng jiǔ jiàn qún lóng,shǒu néng chū shù wù。
用六利永贞,因乾以为利。yòng liù lì yǒng zhēn,yīn qián yǐ wèi lì。
四象以九成,遂为三十六。sì xiàng yǐ jiǔ chéng,suì wèi sān shí liù。
四象以六成,遂成二十四。sì xiàng yǐ liù chéng,suì chéng èr shí sì。
如何九与六,能尽人间事。rú hé jiǔ yǔ liù,néng jǐn rén jiān shì。

皇极经世一元吟

邵雍

天地如盖轸,覆载何高极。tiān dì rú gài zhěn,fù zài hé gāo jí。
日月如磨蚁,往来无休息。rì yuè rú mó yǐ,wǎng lái wú xiū xī。
上下之岁年,其数难窥测。shàng xià zhī suì nián,qí shù nán kuī cè。
且以一元言,其理尚可识。qiě yǐ yī yuán yán,qí lǐ shàng kě shí。
一十有二万,九千馀六百。yī shí yǒu èr wàn,jiǔ qiān yú liù bǎi。
中间三千年,迄今之陈迹。zhōng jiān sān qiān nián,qì jīn zhī chén jì。
治乱与废兴,著见于方策。zhì luàn yǔ fèi xīng,zhù jiàn yú fāng cè。
吾能一贯之,皆如身所历。wú néng yī guàn zhī,jiē rú shēn suǒ lì。

意未萌于心

邵雍

意未萌于心,言未出诸口。yì wèi méng yú xīn,yán wèi chū zhū kǒu。
神莫得而窥,人莫得而咎。shén mò dé ér kuī,rén mò dé ér jiù。
君子贵慎独,上不愧屋漏。jūn zi guì shèn dú,shàng bù kuì wū lòu。
人神亦吾心,口自处其后。rén shén yì wú xīn,kǒu zì chù qí hòu。

四者吟

邵雍

目时然后视,耳时然后听。mù shí rán hòu shì,ěr shí rán hòu tīng。
口时然后言,身时然后行。kǒu shí rán hòu yán,shēn shí rán hòu xíng。
前不见厚禄,后不见重兵。qián bù jiàn hòu lù,hòu bù jiàn zhòng bīng。
惟其义所在,安知利与名。wéi qí yì suǒ zài,ān zhī lì yǔ míng。

偶得吟

邵雍

壮岁苦奔驰,随分受官职。zhuàng suì kǔ bēn chí,suí fēn shòu guān zhí。
所得唯锱铢,所丧无纪极。suǒ dé wéi zī zhū,suǒ sàng wú jì jí。
今日度一朝,明日过一夕。jīn rì dù yī cháo,míng rì guò yī xī。
不免如路人,区区被劳役。bù miǎn rú lù rén,qū qū bèi láo yì。

四事吟

邵雍

会有四不赴,时有四不出。huì yǒu sì bù fù,shí yǒu sì bù chū。
无贵亦无贱,无固亦无必。wú guì yì wú jiàn,wú gù yì wú bì。
里闬闲过从,身安心自逸。lǐ hàn xián guò cóng,shēn ān xīn zì yì。
如此三十年,幸逢太平日。rú cǐ sān shí nián,xìng féng tài píng rì。

王胜之谏议见惠文房四宝内有巨砚尤佳因以谢之

邵雍

铜雀或常闻,未尝闻金雀。tóng què huò cháng wén,wèi cháng wén jīn què。
始愧林下人,识物不甚博。shǐ kuì lín xià rén,shí wù bù shén bó。
金雀出何所,必出自灵岳。jīn què chū hé suǒ,bì chū zì líng yuè。
剪断白云根,分破苍岑角。jiǎn duàn bái yún gēn,fēn pò cāng cén jiǎo。
既为之巨砚,遂登于纶阁。jì wèi zhī jù yàn,suì dēng yú lún gé。
水贮见温润,墨发知瀺濯。shuǐ zhù jiàn wēn rùn,mò fā zhī chán zhuó。
窗下喜鉴开,案前惊月落。chuāng xià xǐ jiàn kāi,àn qián jīng yuè luò。
见赠何殷勤,欲报须和璞。jiàn zèng hé yīn qín,yù bào xū hé pú。
胡为不且留,洪化用斟酌。hú wèi bù qiě liú,hóng huà yòng zhēn zhuó。
胡为不且留,贤人用选擢。hú wèi bù qiě liú,xián rén yòng xuǎn zhuó。
胡为不且留,奸人用诛削。hú wèi bù qiě liú,jiān rén yòng zhū xuē。
胡为不且留,生灵用安泊。hú wèi bù qiě liú,shēng líng yòng ān pō。
则予何人哉,拜贶徒惊矍。zé yǔ hé rén zāi,bài kuàng tú jīng jué。
须是笔如椽,方能无厚怍。xū shì bǐ rú chuán,fāng néng wú hòu zuò。

偶书其一

邵雍

美食无使餍,餍则不能受。měi shí wú shǐ yàn,yàn zé bù néng shòu。
善人无使倦,倦则不能久。shàn rén wú shǐ juàn,juàn zé bù néng jiǔ。
官小拜人喜,官高拜人耻。guān xiǎo bài rén xǐ,guān gāo bài rén chǐ。
官职自外来,中心何若此。guān zhí zì wài lái,zhōng xīn hé ruò cǐ。

题范忠献公真

邵雍

范邵居洛阳,希夷居华山。fàn shào jū luò yáng,xī yí jū huá shān。
陈邵为逸人,忠献为显官。chén shào wèi yì rén,zhōng xiàn wèi xiǎn guān。
邵在范之后,陈在范之前。shào zài fàn zhī hòu,chén zài fàn zhī qián。
三人貌相类,两人名相连。sān rén mào xiāng lèi,liǎng rén míng xiāng lián。

读古诗

邵雍

闲读古人诗,因看古人意。xián dú gǔ rén shī,yīn kàn gǔ rén yì。
古今时虽殊,其意固无异。gǔ jīn shí suī shū,qí yì gù wú yì。
喜怒与哀乐,贫贱与富贵。xǐ nù yǔ āi lè,pín jiàn yǔ fù guì。
惜哉情何物,使人能如是。xī zāi qíng hé wù,shǐ rén néng rú shì。

求鉴吟

邵雍

人无鉴流水,当求鉴止水。rén wú jiàn liú shuǐ,dāng qiú jiàn zhǐ shuǐ。
流水无定形,止水有定体。liú shuǐ wú dìng xíng,zhǐ shuǐ yǒu dìng tǐ。
人无鉴于水,当求鉴于人。rén wú jiàn yú shuǐ,dāng qiú jiàn yú rén。
水鉴见人貌,人鉴见人神。shuǐ jiàn jiàn rén mào,rén jiàn jiàn rén shén。

霜露吟

邵雍

天地有润泽,其降也瀼瀼。tiān dì yǒu rùn zé,qí jiàng yě ráng ráng。
暖则为湛露,寒则为繁霜。nuǎn zé wèi zhàn lù,hán zé wèi fán shuāng。
为露万物悦,为霜万物伤。wèi lù wàn wù yuè,wèi shuāng wàn wù shāng。
二物本一气,恩威何昭彰。èr wù běn yī qì,ēn wēi hé zhāo zhāng。

观物吟

邵雍

地以静而方,天以动而圆。dì yǐ jìng ér fāng,tiān yǐ dòng ér yuán。
既正方圆体,还明动静权。jì zhèng fāng yuán tǐ,hái míng dòng jìng quán。
静久必成润,动极遂成然。jìng jiǔ bì chéng rùn,dòng jí suì chéng rán。
润则水体具,然则火用全。rùn zé shuǐ tǐ jù,rán zé huǒ yòng quán。
水体以器受,火用以薪传。shuǐ tǐ yǐ qì shòu,huǒ yòng yǐ xīn chuán。
体在天地后,用起天地先。tǐ zài tiān dì hòu,yòng qǐ tiān dì xiān。

六十五岁新正自贻

邵雍

予家洛城里,况在天津畔。yǔ jiā luò chéng lǐ,kuàng zài tiān jīn pàn。
行年六十五,当宋之盛旦。xíng nián liù shí wǔ,dāng sòng zhī shèng dàn。
南园临通衢,北圃仰双观。nán yuán lín tōng qú,běi pǔ yǎng shuāng guān。
虽然在京国,却如处山涧。suī rán zài jīng guó,què rú chù shān jiàn。
清泉篆沟渠,茂木绣霄汉。qīng quán zhuàn gōu qú,mào mù xiù xiāo hàn。
凉风竹下来,皓月松间见。liáng fēng zhú xià lái,hào yuè sōng jiān jiàn。
面前有芝兰,目下无冰炭。miàn qián yǒu zhī lán,mù xià wú bīng tàn。
坐上有馀欢,胸中无交战。zuò shàng yǒu yú huān,xiōng zhōng wú jiāo zhàn。
冬夏既不出,炎凉徒自变。dōng xià jì bù chū,yán liáng tú zì biàn。
荣辱既不入,富贵徒自炫。róng rǔ jì bù rù,fù guì tú zì xuàn。
恶闻人之恶,乐道人之善。è wén rén zhī è,lè dào rén zhī shàn。
不行何趑趄,勿药何瞑眩。bù xíng hé zī jū,wù yào hé míng xuàn。
谁谓金石坚,其心亦能断。shuí wèi jīn shí jiān,qí xīn yì néng duàn。
谁谓鬼神灵,其诚亦能贯。shuí wèi guǐ shén líng,qí chéng yì néng guàn。