古诗词

祺山院

刘克庄

昔日祺山院,今惟认土丘。xī rì qí shān yuàn,jīn wéi rèn tǔ qiū。
有僧逃债去,无主施钱修。yǒu sēng táo zhài qù,wú zhǔ shī qián xiū。
野叟樵难禁,岩仙弈未休。yě sǒu qiáo nán jìn,yán xiān yì wèi xiū。
何须悲幻境,佛比作浮沤。hé xū bēi huàn jìng,fú bǐ zuò fú ōu。
刘克庄

刘克庄

刘克庄(1187~1269) 南宋诗人、词人、诗论家。字潜夫,号后村。福建莆田人。宋末文坛领袖,辛派词人的重要代表,词风豪迈慷慨。在江湖诗人中年寿最长,官位最高,成就也最大。晚年致力于辞赋创作,提出了许多革新理论。 刘克庄的作品>>

猜您喜欢

三叠

刘克庄

瓦瓶侧畔设蒲龛,纵有推敲紧闭庵。wǎ píng cè pàn shè pú kān,zòng yǒu tuī qiāo jǐn bì ān。
何庾诸人俱谢去,只饶和靖作同参。hé yǔ zhū rén jù xiè qù,zhǐ ráo hé jìng zuò tóng cān。

三叠

刘克庄

半卸红绡出洞房,依稀侍辇幸温汤。bàn xiè hóng xiāo chū dòng fáng,yī xī shì niǎn xìng wēn tāng。
三郎方爱霓裳舞,珍重梅姬且素妆。sān láng fāng ài ní shang wǔ,zhēn zhòng méi jī qiě sù zhuāng。

三叠

刘克庄

春意萌于肃杀中,玄冥信有斡回功。chūn yì méng yú sù shā zhōng,xuán míng xìn yǒu wò huí gōng。
东皇太一无情甚,吹去才消几阵风。dōng huáng tài yī wú qíng shén,chuī qù cái xiāo jǐ zhèn fēng。

三叠

刘克庄

曲径无尘聊席地,小亭有月即凭栏。qū jìng wú chén liáo xí dì,xiǎo tíng yǒu yuè jí píng lán。
此翁虽老犹高致,不但能评黑牡丹。cǐ wēng suī lǎo yóu gāo zhì,bù dàn néng píng hēi mǔ dān。

三叠

刘克庄

脂粉形容总未然,高标端可配先贤。zhī fěn xíng róng zǒng wèi rán,gāo biāo duān kě pèi xiān xián。
不陪严子羊裘后,即傍王郎麈尾边。bù péi yán zi yáng qiú hòu,jí bàng wáng láng zhǔ wěi biān。

三叠

刘克庄

濡墨先愁染素衣,和铅亦恐浼冰肌。rú mò xiān chóu rǎn sù yī,hé qiān yì kǒng měi bīng jī。
后村老子无声画,压倒花光与补之。hòu cūn lǎo zi wú shēng huà,yā dào huā guāng yǔ bǔ zhī。

三叠

刘克庄

早知粉黛非真色,晚觉雕镌损自然。zǎo zhī fěn dài fēi zhēn sè,wǎn jué diāo juān sǔn zì rán。
天巧千林均一气,人痴一叶费三年。tiān qiǎo qiān lín jūn yī qì,rén chī yī yè fèi sān nián。

四叠

刘克庄

帝恐先生岁晚贫,清晨颁瑞到幽人。dì kǒng xiān shēng suì wǎn pín,qīng chén bān ruì dào yōu rén。
巡檐已觉成银屋,糁地犹堪作玉尘。xún yán yǐ jué chéng yín wū,sǎn dì yóu kān zuò yù chén。

四叠

刘克庄

海山大士素中单,鹦鹉前驱不怕寒。hǎi shān dà shì sù zhōng dān,yīng wǔ qián qū bù pà hán。
只在屋东人不识,善财错去礼旃檀。zhǐ zài wū dōng rén bù shí,shàn cái cuò qù lǐ zhān tán。

四叠

刘克庄

草户柴门野老居,恍然疑执化人裾。cǎo hù chái mén yě lǎo jū,huǎng rán yí zhí huà rén jū。
不知身在花阴卧,但见亭台似积苏。bù zhī shēn zài huā yīn wò,dàn jiàn tíng tái shì jī sū。

四叠

刘克庄

抹涂元不加真色,凋谢犹当易美名。mǒ tú yuán bù jiā zhēn sè,diāo xiè yóu dāng yì měi míng。
天下断无西子白,古来惟有伯夷清。tiān xià duàn wú xī zi bái,gǔ lái wéi yǒu bó yí qīng。

四叠

刘克庄

偶捉麈挥尤有韵,不须犀辟自无尘。ǒu zhuō zhǔ huī yóu yǒu yùn,bù xū xī pì zì wú chén。
早闻玉振真名士,古说冰肤是至人。zǎo wén yù zhèn zhēn míng shì,gǔ shuō bīng fū shì zhì rén。

四叠

刘克庄

狩获祥麟而史作,梦吞白凤以玄成。shòu huò xiáng lín ér shǐ zuò,mèng tūn bái fèng yǐ xuán chéng。
吾诗岂得无佳瑞,枝上啁嘈翠羽声。wú shī qǐ dé wú jiā ruì,zhī shàng zhāo cáo cuì yǔ shēng。

四叠

刘克庄

愁见当时玉镜台,返魂无诀可胜哀。chóu jiàn dāng shí yù jìng tái,fǎn hún wú jué kě shèng āi。
暮年尚有馀情在,月下迢迢挈影来。mù nián shàng yǒu yú qíng zài,yuè xià tiáo tiáo qiè yǐng lái。

四叠

刘克庄

带雨折来如有恨,被风催去最关情。dài yǔ zhé lái rú yǒu hèn,bèi fēng cuī qù zuì guān qíng。
面垂玉箸居然白,身著铢衣直是轻。miàn chuí yù zhù jū rán bái,shēn zhù zhū yī zhí shì qīng。