古诗词

和南塘食荔叹

刘克庄

君欲和诗无匆匆,唱首天下文章公。jūn yù hé shī wú cōng cōng,chàng shǒu tiān xià wén zhāng gōng。
今年荔子况倍熟,亭亭锦盖高张空。jīn nián lì zi kuàng bèi shú,tíng tíng jǐn gài gāo zhāng kōng。
猿偷鸦啄牧童采,林间残颗犹殷红。yuán tōu yā zhuó mù tóng cǎi,lín jiān cán kē yóu yīn hóng。
在昔唐家充岁贡,吟讽何止杜陵翁。zài xī táng jiā chōng suì gòng,yín fěng hé zhǐ dù líng wēng。
南穷交州西蜀土,快马驮送如飞龙。nán qióng jiāo zhōu xī shǔ tǔ,kuài mǎ tuó sòng rú fēi lóng。
绛裳冰肌初照眼,玉环一笑恩光浓。jiàng shang bīng jī chū zhào yǎn,yù huán yī xiào ēn guāng nóng。
惟闽以远幸免涴,一颗不到温泉宫。wéi mǐn yǐ yuǎn xìng miǎn wò,yī kē bù dào wēn quán gōng。
自从陈紫无真本,皱玉晚出尤称雄。zì cóng chén zǐ wú zhēn běn,zhòu yù wǎn chū yóu chēng xióng。
迩来鸡舌擅瑰玮,赞香誉味万喙同。ěr lái jī shé shàn guī wěi,zàn xiāng yù wèi wàn huì tóng。
麟台仙人亲题品,天为此果开遭逢。lín tái xiān rén qīn tí pǐn,tiān wèi cǐ guǒ kāi zāo féng。
乃知微物似有数,声价亦与时污隆。nǎi zhī wēi wù shì yǒu shù,shēng jià yì yǔ shí wū lóng。
列圣俭德被华戎,微如淮白不敢供。liè shèng jiǎn dé bèi huá róng,wēi rú huái bái bù gǎn gōng。
奈何置驿奉私室,安得木铎观民风。nài hé zhì yì fèng sī shì,ān dé mù duó guān mín fēng。
山蹊谷堑日力穷,血肩踠足驰筠笼。shān qī gǔ qiàn rì lì qióng,xuè jiān wǎn zú chí yún lóng。
请公移此食荔叹,置在薰风殿阁中。qǐng gōng yí cǐ shí lì tàn,zhì zài xūn fēng diàn gé zhōng。
刘克庄

刘克庄

刘克庄(1187~1269) 南宋诗人、词人、诗论家。字潜夫,号后村。福建莆田人。宋末文坛领袖,辛派词人的重要代表,词风豪迈慷慨。在江湖诗人中年寿最长,官位最高,成就也最大。晚年致力于辞赋创作,提出了许多革新理论。 刘克庄的作品>>

猜您喜欢

留山间种艺十绝

刘克庄

羞与春华艳冶同,殷勤培溉待秋风。xiū yǔ chūn huá yàn yě tóng,yīn qín péi gài dài qiū fēng。
不须牵引渊明比,随分篱边要几丛。bù xū qiān yǐn yuān míng bǐ,suí fēn lí biān yào jǐ cóng。

留山间种艺十绝

刘克庄

一生著数落人先,白发栽松故可怜。yī shēng zhù shù luò rén xiān,bái fā zāi sōng gù kě lián。
待得伏菟堪采掘,此翁久矣作飞仙。dài dé fú tú kān cǎi jué,cǐ wēng jiǔ yǐ zuò fēi xiān。

留山间种艺十绝

刘克庄

萧艾敷荣各有时,深藏芳洁欲奚为。xiāo ài fū róng gè yǒu shí,shēn cáng fāng jié yù xī wèi。
世间鼻孔无凭据,且伴幽窗读楚辞。shì jiān bí kǒng wú píng jù,qiě bàn yōu chuāng dú chǔ cí。

留山间种艺十绝

刘克庄

岁岁春风花覆墙,摘来红实亦甘香。suì suì chūn fēng huā fù qiáng,zhāi lái hóng shí yì gān xiāng。
当时若种瑶池本,却恐河清未得尝。dāng shí ruò zhǒng yáo chí běn,què kǒng hé qīng wèi dé cháng。

留山间种艺十绝

刘克庄

谗言自昔架空虚,薏苡非珠偶似珠。chán yán zì xī jià kōng xū,yì yǐ fēi zhū ǒu shì zhū。
半夜庭中金屑满,老夫明日费分疏。bàn yè tíng zhōng jīn xiè mǎn,lǎo fū míng rì fèi fēn shū。

留山间种艺十绝

刘克庄

两树亭亭藓砌傍,未论包贡奉君王。liǎng shù tíng tíng xiǎn qì bàng,wèi lùn bāo gòng fèng jūn wáng。
世无班马堪薰炙,且嗅幽花亦自香。shì wú bān mǎ kān xūn zhì,qiě xiù yōu huā yì zì xiāng。

留山间种艺十绝

刘克庄

春风满面喜津津,纵有嗔拳不忍嗔。chūn fēng mǎn miàn xǐ jīn jīn,zòng yǒu chēn quán bù rěn chēn。
尚恐傍观安注脚,笑他何事与何人。shàng kǒng bàng guān ān zhù jiǎo,xiào tā hé shì yǔ hé rén。

留山间种艺十绝

刘克庄

一卉能令一室香,炎天尤觉玉肌凉。yī huì néng lìng yī shì xiāng,yán tiān yóu jué yù jī liáng。
野人不敢烦天女,自折琼枝置枕傍。yě rén bù gǎn fán tiān nǚ,zì zhé qióng zhī zhì zhěn bàng。

留山间种艺十绝

刘克庄

搅醉妨眠挟雨声,碧丛宜看不宜听。jiǎo zuì fáng mián xié yǔ shēng,bì cóng yí kàn bù yí tīng。
而今一任萧萧滴,华发鳏翁彻夜醒。ér jīn yī rèn xiāo xiāo dī,huá fā guān wēng chè yè xǐng。

赠建阳医士杨椿老二首

刘克庄

当年琴调绝平平,妄意先贤宰武城。dāng nián qín diào jué píng píng,wàng yì xiān xián zǎi wǔ chéng。
邑有澹台犹欠识,始知令尹未聪明。yì yǒu dàn tái yóu qiàn shí,shǐ zhī lìng yǐn wèi cōng míng。

赠建阳医士杨椿老二首

刘克庄

晚爱聃书义味长,无身始与患相忘。wǎn ài dān shū yì wèi zhǎng,wú shēn shǐ yǔ huàn xiāng wàng。
残年颇觉饥难忍,未敢贪君不死方。cán nián pǒ jué jī nán rěn,wèi gǎn tān jūn bù sǐ fāng。

赠辉书记二首

刘克庄

野老柴门不惯开,有僧飞锡自天台。yě lǎo chái mén bù guàn kāi,yǒu sēng fēi xī zì tiān tái。
前身莫是寒山子,携得清诗满袖来。qián shēn mò shì hán shān zi,xié dé qīng shī mǎn xiù lái。

赠辉书记二首

刘克庄

棒喝机锋捷似飞,推敲事业费寻思。bàng hē jī fēng jié shì fēi,tuī qiāo shì yè fèi xún sī。
师归定被丛林笑,腹里无禅却有诗。shī guī dìng bèi cóng lín xiào,fù lǐ wú chán què yǒu shī。

赠马相士二首

刘克庄

妪貌何妨至辅臣,猴形亦有上麒麟。yù mào hé fáng zhì fǔ chén,hóu xíng yì yǒu shàng qí lín。
伏波眉目空如画,不是云台剑佩人。fú bō méi mù kōng rú huà,bù shì yún tái jiàn pèi rén。

赠马相士二首

刘克庄

荀卿粗了心形者,蒯彻安知背面哉。xún qīng cū le xīn xíng zhě,kuǎi chè ān zhī bèi miàn zāi。
别有精微书不载,待君见了季咸来。bié yǒu jīng wēi shū bù zài,dài jūn jiàn le jì xián lái。