古诗词

题龙眠十八尊者

刘克庄

尝闻天台境,肉身往无从。cháng wén tiān tái jìng,ròu shēn wǎng wú cóng。
仁夫示此图,恍惚游其中。rén fū shì cǐ tú,huǎng hū yóu qí zhōng。
应真一一若旧识,或踞怪石临飞淙。yīng zhēn yī yī ruò jiù shí,huò jù guài shí lín fēi cóng。
山鬼投牒何敬恭,天女问法尤丰茸。shān guǐ tóu dié hé jìng gōng,tiān nǚ wèn fǎ yóu fēng rōng。
盆鱼鬐鬣等针粟,放去夭矫拿空蒙。pén yú qí liè děng zhēn sù,fàng qù yāo jiǎo ná kōng méng。
山深无人地祇出,被服导从侔王公。shān shēn wú rén dì qí chū,bèi fú dǎo cóng móu wáng gōng。
前驱鸷兽后夔魍,徐行殿以一瘦筇。qián qū zhì shòu hòu kuí wǎng,xú xíng diàn yǐ yī shòu qióng。
巉巉苍壁谡谡松,下有老宿眉雪浓。chán chán cāng bì sù sù sōng,xià yǒu lǎo sù méi xuě nóng。
石桥灭没云气断,似是鬼国非天宫。shí qiáo miè méi yún qì duàn,shì shì guǐ guó fēi tiān gōng。
层冰融结挟怒瀑,毒虺喷薄含腥风。céng bīng róng jié xié nù pù,dú huī pēn báo hán xīng fēng。
至人于此方入定,坏衲幂首枯株同。zhì rén yú cǐ fāng rù dìng,huài nà mì shǒu kū zhū tóng。
等闲一坐六十劫,汝技有尽吾无穷。děng xián yī zuò liù shí jié,rǔ jì yǒu jǐn wú wú qióng。
书生往往谈性命,怵以祸福犹儿童。shū shēng wǎng wǎng tán xìng mìng,chù yǐ huò fú yóu ér tóng。
倒持手版口劝进,对此宁不面发红。dào chí shǒu bǎn kǒu quàn jìn,duì cǐ níng bù miàn fā hóng。
我知龙眠笔外意,要与浊世针盲聋。wǒ zhī lóng mián bǐ wài yì,yào yǔ zhuó shì zhēn máng lóng。
退之云释善变幻,恺之谓画能神通。tuì zhī yún shì shàn biàn huàn,kǎi zhī wèi huà néng shén tōng。
幻耶神耶两莫诘,与子持叩西山翁。huàn yé shén yé liǎng mò jí,yǔ zi chí kòu xī shān wēng。
刘克庄

刘克庄

刘克庄(1187~1269) 南宋诗人、词人、诗论家。字潜夫,号后村。福建莆田人。宋末文坛领袖,辛派词人的重要代表,词风豪迈慷慨。在江湖诗人中年寿最长,官位最高,成就也最大。晚年致力于辞赋创作,提出了许多革新理论。 刘克庄的作品>>

猜您喜欢

挽刘母王宜人二首

刘克庄

上寿今何憾,殷忧昔备尝。shàng shòu jīn hé hàn,yīn yōu xī bèi cháng。
分灯照邻女,画荻训贤郎。fēn dēng zhào lín nǚ,huà dí xùn xián láng。
石窌将开邑,陇阡自表冈。shí jiào jiāng kāi yì,lǒng qiān zì biǎo gāng。
吾衰彤管废,短些不成章。wú shuāi tóng guǎn fèi,duǎn xiē bù chéng zhāng。

挽刘母王宜人二首

刘克庄

原上车千两,倾城出送终。yuán shàng chē qiān liǎng,qīng chéng chū sòng zhōng。
孟邻怀旧好,防墓怆新封。mèng lín huái jiù hǎo,fáng mù chuàng xīn fēng。
鹤吊孤峰顶,牛鸣半驿中。hè diào gū fēng dǐng,niú míng bàn yì zhōng。
会携刍一束,自往唁林宗。huì xié chú yī shù,zì wǎng yàn lín zōng。

哭吴卿明辅二首

刘克庄

水心文印虽传嫡,青出于蓝自一家。shuǐ xīn wén yìn suī chuán dí,qīng chū yú lán zì yī jiā。
尚意祥麟来泰畤,安知怪鵩集长沙。shàng yì xiáng lín lái tài zhì,ān zhī guài fú jí zhǎng shā。
忤因宫妾头无发,去为将军手污靴。wǔ yīn gōng qiè tóu wú fā,qù wèi jiāng jūn shǒu wū xuē。
他日史官如立传,先书气节后词华。tā rì shǐ guān rú lì chuán,xiān shū qì jié hòu cí huá。

哭吴卿明辅二首

刘克庄

吴兢史法蔡邕碑,每叹斯文尚在兹。wú jīng shǐ fǎ cài yōng bēi,měi tàn sī wén shàng zài zī。
老夺故交堪痛惜,晚徵集序未遑为。lǎo duó gù jiāo kān tòng xī,wǎn zhēng jí xù wèi huáng wèi。
单传骨髓惟吾子,空呕心肝向阿谁。dān chuán gǔ suǐ wéi wú zi,kōng ǒu xīn gān xiàng ā shuí。
道远束刍携不去,覆翻遗墨岂胜悲。dào yuǎn shù chú xié bù qù,fù fān yí mò qǐ shèng bēi。

题赵西里诗卷二首

刘克庄

紫芝仲白飞仙去,常恐英才不复生。zǐ zhī zhòng bái fēi xiān qù,cháng kǒng yīng cái bù fù shēng。
人叹斯文逢厄运,天留此老主齐盟。rén tàn sī wén féng è yùn,tiān liú cǐ lǎo zhǔ qí méng。
执鞭孰可为之御,序齿吾犹事以兄。zhí biān shú kě wèi zhī yù,xù chǐ wú yóu shì yǐ xiōng。
未必时人能著价,后千百载话头行。wèi bì shí rén néng zhù jià,hòu qiān bǎi zài huà tóu xíng。

题赵西里诗卷二首

刘克庄

不向莺边系宝鞍,海门东畔把鱼竿。bù xiàng yīng biān xì bǎo ān,hǎi mén dōng pàn bǎ yú gān。
无蒲萄酒博太守,有竹枝歌传小蛮。wú pú táo jiǔ bó tài shǒu,yǒu zhú zhī gē chuán xiǎo mán。
到处名山留屐齿,看来元气在毫端。dào chù míng shān liú jī chǐ,kàn lái yuán qì zài háo duān。
绣娃辛苦描新样,肯信春风放牡丹。xiù wá xīn kǔ miáo xīn yàng,kěn xìn chūn fēng fàng mǔ dān。

禽言九首杜鹃

刘克庄

门前客劝不如住,树头鸟劝不如去。mén qián kè quàn bù rú zhù,shù tóu niǎo quàn bù rú qù。
廷尉重来客又集,丞相欲去门人泣。tíng wèi zhòng lái kè yòu jí,chéng xiāng yù qù mén rén qì。
客误主人固不少,哀哉人有不如鸟。kè wù zhǔ rén gù bù shǎo,āi zāi rén yǒu bù rú niǎo。

禽言九首杜鹃

刘克庄

向来客至投辖留,而今避客如避仇。xiàng lái kè zhì tóu xiá liú,ér jīn bì kè rú bì chóu。
山禽儆我似有理,何不握发更倒屣。shān qín jǐng wǒ shì yǒu lǐ,hé bù wò fā gèng dào xǐ。
禽兮禽兮汝岂知,人生衰旺各有时。qín xī qín xī rǔ qǐ zhī,rén shēng shuāi wàng gè yǒu shí。
主人老病客勿怪,爨冷樽空无管待。zhǔ rén lǎo bìng kè wù guài,cuàn lěng zūn kōng wú guǎn dài。

禽言九首杜鹃

刘克庄

有鸟有鸟林间呼,声声句句唯怨姑。yǒu niǎo yǒu niǎo lín jiān hū,shēng shēng jù jù wéi yuàn gū。
夜挑锦字嫌眠懒,晨执帨巾嗔起晚。yè tiāo jǐn zì xián mián lǎn,chén zhí shuì jīn chēn qǐ wǎn。
老人食性尤难准,冰天求鱼冬责笋。lǎo rén shí xìng yóu nán zhǔn,bīng tiān qiú yú dōng zé sǔn。
爷娘错计遣嫁夫,悔不长作闺中姝。yé niáng cuò jì qiǎn jià fū,huǐ bù zhǎng zuò guī zhōng shū。
新妇新妇牢记着,人生百年更苦乐。xīn fù xīn fù láo jì zhe,rén shēng bǎi nián gèng kǔ lè。
他时堂上作阿家,莫教新妇云姑恶。tā shí táng shàng zuò ā jiā,mò jiào xīn fù yún gū è。

禽言九首杜鹃

刘克庄

羊肠汝尚行不得,而况汝兄脚无力。yáng cháng rǔ shàng xíng bù dé,ér kuàng rǔ xiōng jiǎo wú lì。
何曾知有陟冈诗,声声叫兄不容释。hé céng zhī yǒu zhì gāng shī,shēng shēng jiào xiōng bù róng shì。
四达之逵如掌平,井廪危道慎无行。sì dá zhī kuí rú zhǎng píng,jǐng lǐn wēi dào shèn wú xíng。
禽鸟微类犹有情,鼻亭公岂不爱兄。qín niǎo wēi lèi yóu yǒu qíng,bí tíng gōng qǐ bù ài xiōng。

禽言九首杜鹃

刘克庄

朝愁暮愁愁不已,生为愁人死愁鬼。cháo chóu mù chóu chóu bù yǐ,shēng wèi chóu rén sǐ chóu guǐ。
百禽唯尔尤可喜,劝我移住醉乡里。bǎi qín wéi ěr yóu kě xǐ,quàn wǒ yí zhù zuì xiāng lǐ。
刘伶毕卓善自谋,生前死后不识愁。liú líng bì zhuó shàn zì móu,shēng qián sǐ hòu bù shí chóu。

禽言九首杜鹃

刘克庄

贵家纨裤金梭织,贫家布裤才蔽膝。guì jiā wán kù jīn suō zhī,pín jiā bù kù cái bì xī。
半夜打门持文书,脱裤贳酒待里胥。bàn yè dǎ mén chí wén shū,tuō kù shì jiǔ dài lǐ xū。
何时赎裤要御寒,亦为官掩催租瘢。hé shí shú kù yào yù hán,yì wèi guān yǎn cuī zū bān。

禽言九首杜鹃

刘克庄

墙壁虽有劝农文,不如禽语尤殷勤。qiáng bì suī yǒu quàn nóng wén,bù rú qín yǔ yóu yīn qín。
春泥滑滑陂水满,晨出下秧薄暮返。chūn ní huá huá bēi shuǐ mǎn,chén chū xià yāng báo mù fǎn。
乌呼三农养一兵,汝曹努力勿惰耕。wū hū sān nóng yǎng yī bīng,rǔ cáo nǔ lì wù duò gēng。
朱门日高眠未起,却嫌布谷声聒耳。zhū mén rì gāo mián wèi qǐ,què xián bù gǔ shēng guā ěr。

禽言九首杜鹃

刘克庄

阿婆八十双鬓皤,屑麦为饼将奉婆。ā pó bā shí shuāng bìn pó,xiè mài wèi bǐng jiāng fèng pó。
小家新妇拙烹调,不觉铛热令饼焦。xiǎo jiā xīn fù zhuō pēng diào,bù jué dāng rè lìng bǐng jiāo。
高堂日晏婆停箸,小姑诃婢郎谴妇。gāo táng rì yàn pó tíng zhù,xiǎo gū hē bì láng qiǎn fù。
新妇敛手前谢过,别就热铛翻一个。xīn fù liǎn shǒu qián xiè guò,bié jiù rè dāng fān yī gè。

禽言九首杜鹃

刘克庄

郭公郭公曾君国,魂化为鸟憾未释。guō gōng guō gōng céng jūn guó,hún huà wèi niǎo hàn wèi shì。
满目山河属别人,旧时宫殿归不得。mǎn mù shān hé shǔ bié rén,jiù shí gōng diàn guī bù dé。
更姓改物今千春,历历记忆常如新。gèng xìng gǎi wù jīn qiān chūn,lì lì jì yì cháng rú xīn。
郭公蜀帝两痴绝,自古失国知几人。guō gōng shǔ dì liǎng chī jué,zì gǔ shī guó zhī jǐ rén。