古诗词

重饯赵信州分韵得寝字

刘克庄

近甸骚屑馀,当宁焦劳甚。jìn diān sāo xiè yú,dāng níng jiāo láo shén。
剖符寄非轻,弄印择已审。pōu fú jì fēi qīng,nòng yìn zé yǐ shěn。
盎然春风和,解此寒色凛。àng rán chūn fēng hé,jiě cǐ hán sè lǐn。
吾闻守四邻,岂必卫堂寝。wú wén shǒu sì lín,qǐ bì wèi táng qǐn。
恶马易调伏,小鲜难烹饪。è mǎ yì diào fú,xiǎo xiān nán pēng rèn。
腊前况屡白,秋杪定一稔。là qián kuàng lǚ bái,qiū miǎo dìng yī rěn。
我侯但凝香,彼州自奠枕。wǒ hóu dàn níng xiāng,bǐ zhōu zì diàn zhěn。
英英尚书郎,饯诗丽如锦。yīng yīng shàng shū láng,jiàn shī lì rú jǐn。
骊珠忽满轴,继者皆曹沈。lí zhū hū mǎn zhóu,jì zhě jiē cáo shěn。
顾予如病鹤,欲鸣声复噤。gù yǔ rú bìng hè,yù míng shēng fù jìn。
宁论鬼揶揄,行以亲来谂。níng lùn guǐ yé yú,xíng yǐ qīn lái shěn。
南归掣斋铃,傥留故人饮。nán guī chè zhāi líng,tǎng liú gù rén yǐn。
刘克庄

刘克庄

刘克庄(1187~1269) 南宋诗人、词人、诗论家。字潜夫,号后村。福建莆田人。宋末文坛领袖,辛派词人的重要代表,词风豪迈慷慨。在江湖诗人中年寿最长,官位最高,成就也最大。晚年致力于辞赋创作,提出了许多革新理论。 刘克庄的作品>>

猜您喜欢

四叠

刘克庄

带雨折来如有恨,被风催去最关情。dài yǔ zhé lái rú yǒu hèn,bèi fēng cuī qù zuì guān qíng。
面垂玉箸居然白,身著铢衣直是轻。miàn chuí yù zhù jū rán bái,shēn zhù zhū yī zhí shì qīng。

四叠

刘克庄

典刑堪受百花朝,风致宜为万世标。diǎn xíng kān shòu bǎi huā cháo,fēng zhì yí wèi wàn shì biāo。
啮雪节刚难屈膝,拈花妙法愿埋腰。niè xuě jié gāng nán qū xī,niān huā miào fǎ yuàn mái yāo。

四叠

刘克庄

宋台未了又齐台,有扇应难障彦回。sòng tái wèi le yòu qí tái,yǒu shàn yīng nán zhàng yàn huí。
岁晚玉人在空谷,何曾羞面见人来。suì wǎn yù rén zài kōng gǔ,hé céng xiū miàn jiàn rén lái。

四叠

刘克庄

通宵璧月迷琼树,破晓霜葩糁玉枝。tōng xiāo bì yuè mí qióng shù,pò xiǎo shuāng pā sǎn yù zhī。
明艳能花老夫眼,温柔不粟美人肌。míng yàn néng huā lǎo fū yǎn,wēn róu bù sù měi rén jī。

四叠

刘克庄

不曾解佩献明珰,莫比徐妃与寿阳。bù céng jiě pèi xiàn míng dāng,mò bǐ xú fēi yǔ shòu yáng。
五出至今污宋史,半妆当日怨萧郎。wǔ chū zhì jīn wū sòng shǐ,bàn zhuāng dāng rì yuàn xiāo láng。

九叠

刘克庄

商略红儿何足比,丁宁青女不须嗔。shāng lüè hóng ér hé zú bǐ,dīng níng qīng nǚ bù xū chēn。
故横瘦影禁持月,时送微香漏泄春。gù héng shòu yǐng jìn chí yuè,shí sòng wēi xiāng lòu xiè chūn。

九叠

刘克庄

翠袖佳人寒倚竹,素衣仙子昼看花。cuì xiù jiā rén hán yǐ zhú,sù yī xiān zi zhòu kàn huā。
村墟忽有殊尤观,茅屋俄成富贵家。cūn xū hū yǒu shū yóu guān,máo wū é chéng fù guì jiā。

九叠

刘克庄

苍头呵欠纳诗卷,赤脚鬅鬙收药铛。cāng tóu hē qiàn nà shī juǎn,chì jiǎo péng sēng shōu yào dāng。
惟有小窗一枝影,夜寒不睡伴先生。wéi yǒu xiǎo chuāng yī zhī yǐng,yè hán bù shuì bàn xiān shēng。

九叠

刘克庄

贵家选色斛量珠,洗尽铅华绝代无。guì jiā xuǎn sè hú liàng zhū,xǐ jǐn qiān huá jué dài wú。
老子效颦聊复尔,名昆仑婢作琼奴。lǎo zi xiào pín liáo fù ěr,míng kūn lún bì zuò qióng nú。

九叠

刘克庄

薄薄中单掩塞酥,不知眉黛有愁无。báo báo zhōng dān yǎn sāi sū,bù zhī méi dài yǒu chóu wú。
微颦莫是尝梅子,好事讹为齿痛图。wēi pín mò shì cháng méi zi,hǎo shì é wèi chǐ tòng tú。

九叠

刘克庄

国色名花俱绝代,玉人甘后本双身。guó sè míng huā jù jué dài,yù rén gān hòu běn shuāng shēn。
劝君薄薄施朱粉,莫遣名花妒玉人。quàn jūn báo báo shī zhū fěn,mò qiǎn míng huā dù yù rén。

九叠

刘克庄

门户重重绣幕遮,十分国艳属侯家。mén hù zhòng zhòng xiù mù zhē,shí fēn guó yàn shǔ hóu jiā。
谁知蔡琰燕山北,愁听胡笳对雪花。shuí zhī cài yǎn yàn shān běi,chóu tīng hú jiā duì xuě huā。

九叠

刘克庄

和靖终身欠孟光,只留一鹤伴山房。hé jìng zhōng shēn qiàn mèng guāng,zhǐ liú yī hè bàn shān fáng。
唐人未识花高致,苦欲为渠聘海棠。táng rén wèi shí huā gāo zhì,kǔ yù wèi qú pìn hǎi táng。

九叠

刘克庄

新咏平生陋玉台,梨园以后更堪哀。xīn yǒng píng shēng lòu yù tái,lí yuán yǐ hòu gèng kān āi。
宁随太白金鞍去,莫放花奴羯鼓来。níng suí tài bái jīn ān qù,mò fàng huā nú jié gǔ lái。

十叠

刘克庄

才得几朝浑拆遍,只消一霎又吹空。cái dé jǐ cháo hún chāi biàn,zhǐ xiāo yī shà yòu chuī kōng。
何曾学舞能回雪,便不为台与避风。hé céng xué wǔ néng huí xuě,biàn bù wèi tái yǔ bì fēng。