古诗词

击壤图

刘克庄

昔闻华胥与净土,道释寓言非目睹。xī wén huá xū yǔ jìng tǔ,dào shì yù yán fēi mù dǔ。
此图物色皆华人,太平气象在里许。cǐ tú wù sè jiē huá rén,tài píng qì xiàng zài lǐ xǔ。
竞披野服装束俭,旋泻薄醪盆盎古。jìng pī yě fú zhuāng shù jiǎn,xuán xiè báo láo pén àng gǔ。
小姑丘嫂丑骇人,襁儿于背行伛偻。xiǎo gū qiū sǎo chǒu hài rén,qiǎng ér yú bèi xíng yǔ lóu。
峄桐泗磬未尝试,手持蒉桴叩土鼓。yì tóng sì qìng wèi cháng shì,shǒu chí kuì fú kòu tǔ gǔ。
当时四里安耕凿,百姓焉知有官府。dāng shí sì lǐ ān gēng záo,bǎi xìng yān zhī yǒu guān fǔ。
帝心犹不奈丛脞,欲以黄屋让支父。dì xīn yóu bù nài cóng cuǒ,yù yǐ huáng wū ràng zhī fù。
乌乎放勋去已远,朝野多事民愁苦。wū hū fàng xūn qù yǐ yuǎn,cháo yě duō shì mín chóu kǔ。
腐儒未暇论秦汉,齐榷鱼盐鲁税亩。fǔ rú wèi xiá lùn qín hàn,qí què yú yán lǔ shuì mǔ。
舟鲛衡麓设讥禁,□若海神愁摘煮。zhōu jiāo héng lù shè jī jìn,ruò hǎi shén chóu zhāi zhǔ。
计臣各操享上说,祸先及农次商贾。jì chén gè cāo xiǎng shàng shuō,huò xiān jí nóng cì shāng jiǎ。
南邻责米借斗斛,西舍诛帛空机杼。nán lín zé mǐ jiè dòu hú,xī shě zhū bó kōng jī zhù。
又闻更盼平□□,□□□□□官庾。yòu wén gèng pàn píng,guān yǔ。
何况防秋羽檄急,□□□□选材武。hé kuàng fáng qiū yǔ xí jí,xuǎn cái wǔ。
下乡卒毒惨于蛇,坐衙官恶猛如虎。xià xiāng zú dú cǎn yú shé,zuò yá guān è měng rú hǔ。
十家九亡村落静,存者鬼质身褴缕。shí jiā jiǔ wáng cūn luò jìng,cún zhě guǐ zhì shēn lán lǚ。
有时适野挑荠食,亦或逢场戴花舞。yǒu shí shì yě tiāo jì shí,yì huò féng chǎng dài huā wǔ。
披图茅屋晴窗下,偶然释耒一摩拊。pī tú máo wū qíng chuāng xià,ǒu rán shì lěi yī mó fǔ。
老农未知陶唐世,过予瞪视口谵语。lǎo nóng wèi zhī táo táng shì,guò yǔ dèng shì kǒu zhān yǔ。
暮年憔悴欲移乡,借问此是何处所。mù nián qiáo cuì yù yí xiāng,jiè wèn cǐ shì hé chù suǒ。
刘克庄

刘克庄

刘克庄(1187~1269) 南宋诗人、词人、诗论家。字潜夫,号后村。福建莆田人。宋末文坛领袖,辛派词人的重要代表,词风豪迈慷慨。在江湖诗人中年寿最长,官位最高,成就也最大。晚年致力于辞赋创作,提出了许多革新理论。 刘克庄的作品>>

猜您喜欢

读史

刘克庄

绝漠犁庭功可喜,与天争鼎志堪悲。jué mò lí tíng gōng kě xǐ,yǔ tiān zhēng dǐng zhì kān bēi。
吠江帝剖为羓去,避地民劳若蚁移。fèi jiāng dì pōu wèi bā qù,bì dì mín láo ruò yǐ yí。
河决固非束薪塞,厦倾欲以一绳维。hé jué gù fēi shù xīn sāi,shà qīng yù yǐ yī shéng wéi。
英雄到了多遗恨,孺子林宗百世师。yīng xióng dào le duō yí hèn,rú zi lín zōng bǎi shì shī。

骥孙晬日

刘克庄

骥子丰神水似清,晬盘拿了太憨生。jì zi fēng shén shuǐ shì qīng,zuì pán ná le tài hān shēng。
语迟未识罢并囝,性慧过如姊与兄。yǔ chí wèi shí bà bìng jiǎn,xìng huì guò rú zǐ yǔ xiōng。
顾我高明惭父祖,愿儿愚鲁至公卿。gù wǒ gāo míng cán fù zǔ,yuàn ér yú lǔ zhì gōng qīng。
何时长大胜冠带,处处将车捉辔行。hé shí zhǎng dà shèng guān dài,chù chù jiāng chē zhuō pèi xíng。

次铁笔堂韵谢朔斋贡馀

刘克庄

皇朝尽却九州贡,闽荈犹先百草花。huáng cháo jǐn què jiǔ zhōu gòng,mǐn chuǎn yóu xiān bǎi cǎo huā。
正焙头纲驰御府,斜封三印到山家。zhèng bèi tóu gāng chí yù fǔ,xié fēng sān yìn dào shān jiā。
秘藏蔡录珍无价,快睹侁星远有华。mì cáng cài lù zhēn wú jià,kuài dǔ shēn xīng yuǎn yǒu huá。
纵使搜肠五千卷,安能视草更操麻。zòng shǐ sōu cháng wǔ qiān juǎn,ān néng shì cǎo gèng cāo má。

次韵别方时父

刘克庄

我于中垒谱相通,君唤玄英作祖翁。wǒ yú zhōng lěi pǔ xiāng tōng,jūn huàn xuán yīng zuò zǔ wēng。
每恨暮云一樽隔,暂欣夜雨对床同。měi hèn mù yún yī zūn gé,zàn xīn yè yǔ duì chuáng tóng。
为晨门黍谈清宿,留剡溪舟避逆风。wèi chén mén shǔ tán qīng sù,liú shàn xī zhōu bì nì fēng。
众作纷纷鸣瓦釜,黄钟聊复鼓于宫。zhòng zuò fēn fēn míng wǎ fǔ,huáng zhōng liáo fù gǔ yú gōng。

病中九首

刘克庄

汤熨兼旬尚未瘳,灾生盈满欲谁尤。tāng yùn jiān xún shàng wèi chōu,zāi shēng yíng mǎn yù shuí yóu。
禁中莲炬频宣锁,閤上藜灯几校雠。jìn zhōng lián jù pín xuān suǒ,gé shàng lí dēng jǐ xiào chóu。
回向真人并大士,变教师冕作离娄。huí xiàng zhēn rén bìng dà shì,biàn jiào shī miǎn zuò lí lóu。
何时眸子重清朗,短策随身处处游。hé shí móu zi zhòng qīng lǎng,duǎn cè suí shēn chù chù yóu。

病中九首

刘克庄

卷五红云一朵边,抽身偶在众贤先。juǎn wǔ hóng yún yī duǒ biān,chōu shēn ǒu zài zhòng xián xiān。
鹤归乡倏三千岁,马老人酬八百钱。hè guī xiāng shū sān qiān suì,mǎ lǎo rén chóu bā bǎi qián。
雅叹蒙蒙徒仰视,骚称皦皦者难全。yǎ tàn méng méng tú yǎng shì,sāo chēng jiǎo jiǎo zhě nán quán。
殷勤寄谢文房友,愿未来生再结缘。yīn qín jì xiè wén fáng yǒu,yuàn wèi lái shēng zài jié yuán。

病中九首

刘克庄

褚公真迹胜顽碑,曾向三茅快睹之。chǔ gōng zhēn jì shèng wán bēi,céng xiàng sān máo kuài dǔ zhī。
一自偏盲常面壁,甚贪小楷废临池。yī zì piān máng cháng miàn bì,shén tān xiǎo kǎi fèi lín chí。
粗如太尉书姜字,俚若蒿师唱月诗。cū rú tài wèi shū jiāng zì,lǐ ruò hāo shī chàng yuè shī。
老去无词并恶札,感今怀昔不胜悲。lǎo qù wú cí bìng è zhá,gǎn jīn huái xī bù shèng bēi。

病中九首

刘克庄

鸦叫方知日出东,起瞻宇宙尚朦胧。yā jiào fāng zhī rì chū dōng,qǐ zhān yǔ zhòu shàng méng lóng。
空花久已参诸老,岩电何须似阿戎。kōng huā jiǔ yǐ cān zhū lǎo,yán diàn hé xū shì ā róng。
乍可一灯虚室白,绝胜千炬火城红。zhà kě yī dēng xū shì bái,jué shèng qiān jù huǒ chéng hóng。
痴人苦爱清凉散,道是肝家热上攻。chī rén kǔ ài qīng liáng sàn,dào shì gān jiā rè shàng gōng。

病中九首

刘克庄

炎官扇虐甚炰烹,忽听檐声病思清。yán guān shàn nüè shén páo pēng,hū tīng yán shēng bìng sī qīng。
白露降馀天气肃,碧云合处暮愁生。bái lù jiàng yú tiān qì sù,bì yún hé chù mù chóu shēng。
一秋药裹相料理,百岁书窗几暗明。yī qiū yào guǒ xiāng liào lǐ,bǎi suì shū chuāng jǐ àn míng。
他日汗青无事业,惟诗犹可窃虚名。tā rì hàn qīng wú shì yè,wéi shī yóu kě qiè xū míng。

□□□□

刘克庄

间或击强非果弱,未尝束湿自然严。jiān huò jī qiáng fēi guǒ ruò,wèi cháng shù shī zì rán yán。
起惟吏畏三风训,先为民蠲再榷盐。qǐ wéi lì wèi sān fēng xùn,xiān wèi mín juān zài què yán。
时与青油宾唯诺,尤于白屋士劳谦。shí yǔ qīng yóu bīn wéi nuò,yóu yú bái wū shì láo qiān。
悬知铃阁清如水,瓜李虽微亦远嫌。xuán zhī líng gé qīng rú shuǐ,guā lǐ suī wēi yì yuǎn xián。

挽段夫人二首

刘克庄

断机手自训三珠,彤史遗芳未必如。duàn jī shǒu zì xùn sān zhū,tóng shǐ yí fāng wèi bì rú。
子贵面槐陪国论,母贤画荻课儿书。zi guì miàn huái péi guó lùn,mǔ xián huà dí kè ér shū。
百官未讲回班礼,千乘空多送葬车。bǎi guān wèi jiǎng huí bān lǐ,qiān chéng kōng duō sòng zàng chē。
曾忝枢庭文字友,束刍无路酹丘墟。céng tiǎn shū tíng wén zì yǒu,shù chú wú lù lèi qiū xū。

挽段夫人二首

刘克庄

母因子贵滔滔是,惟段夫人夐不同。mǔ yīn zi guì tāo tāo shì,wéi duàn fū rén xiòng bù tóng。
丹桂义方如五窦,碧梧典册继三洪。dān guì yì fāng rú wǔ dòu,bì wú diǎn cè jì sān hóng。
鱼轩甫拜咸宁郡,象服未朝长乐宫。yú xuān fǔ bài xián níng jùn,xiàng fú wèi cháo zhǎng lè gōng。
何必他人勒阡表,家庭自有大宗工。hé bì tā rén lēi qiān biǎo,jiā tíng zì yǒu dà zōng gōng。

秋思一首

刘克庄

不觉朱明变素商,萤穿户牖燕辞梁。bù jué zhū míng biàn sù shāng,yíng chuān hù yǒu yàn cí liáng。
牢愁五鼓尤难睡,薄冷单衣未易当。láo chóu wǔ gǔ yóu nán shuì,báo lěng dān yī wèi yì dāng。
谁伴子綦同隐几,亦无法喜共禅房。shuí bàn zi qí tóng yǐn jǐ,yì wú fǎ xǐ gòng chán fáng。
残骸到了犹贪爱,仙圣前头自炷香。cán hái dào le yóu tān ài,xiān shèng qián tóu zì zhù xiāng。

□□□□

刘克庄

翁折高枝空月窟,子提色笔哭烟楼。wēng zhé gāo zhī kōng yuè kū,zi tí sè bǐ kū yān lóu。
有司岂不具只眼,诸老皆当放一头。yǒu sī qǐ bù jù zhǐ yǎn,zhū lǎo jiē dāng fàng yī tóu。
鹏背方乘御风势,马蹄肯作看花游。péng bèi fāng chéng yù fēng shì,mǎ tí kěn zuò kàn huā yóu。
悬知董子天人对,一洗平津曲学羞。xuán zhī dǒng zi tiān rén duì,yī xǐ píng jīn qū xué xiū。

和兴化赵令君

刘克庄

落笔昔传九天上,诛茅今老万山中。luò bǐ xī chuán jiǔ tiān shàng,zhū máo jīn lǎo wàn shān zhōng。
殷勤封内种花令,物色畦间拾穗翁。yīn qín fēng nèi zhǒng huā lìng,wù sè qí jiān shí suì wēng。
道是单传曾雪立,元来一字耻雷同。dào shì dān chuán céng xuě lì,yuán lái yī zì chǐ léi tóng。
语君此事须商榷,唐律尤难似古风。yǔ jūn cǐ shì xū shāng què,táng lǜ yóu nán shì gǔ fēng。