古诗词

观社行

刘克庄

吾家世南折简呼,有日曷不见子都。wú jiā shì nán zhé jiǎn hū,yǒu rì hé bù jiàn zi dōu。
牵衣况复幼吾幼,闭户大似愚公愚。qiān yī kuàng fù yòu wú yòu,bì hù dà shì yú gōng yú。
鲜妆袨服出空巷,钿车绣毂来塞涂。xiān zhuāng xuàn fú chū kōng xiàng,diàn chē xiù gǔ lái sāi tú。
展乌丝栏拥小玉,设锦步障盛绿珠。zhǎn wū sī lán yōng xiǎo yù,shè jǐn bù zhàng shèng lǜ zhū。
尔时病叟亦随喜,携添丁郎便了奴。ěr shí bìng sǒu yì suí xǐ,xié tiān dīng láng biàn le nú。
非惟儿童竞嗤笑,更被傀儡傍揶揄。fēi wéi ér tóng jìng chī xiào,gèng bèi guī lěi bàng yé yú。
平生不识琥珀枕,况敢击碎珊瑚株。píng shēng bù shí hǔ pò zhěn,kuàng gǎn jī suì shān hú zhū。
□言香火埒蒋霍,渐觉风俗侔徽衢。yán xiāng huǒ liè jiǎng huò,jiàn jué fēng sú móu huī qú。
一国若狂孰醉醒,宋玉奚必讥登徒。yī guó ruò kuáng shú zuì xǐng,sòng yù xī bì jī dēng tú。
杀牛欲赛西邻祭,苦狗翻哂东门儒。shā niú yù sài xī lín jì,kǔ gǒu fān shěn dōng mén rú。
恍然堕在化人境,又似跳入仙翁壶。huǎng rán duò zài huà rén jìng,yòu shì tiào rù xiān wēng hú。
麟台学士固穷者,岁晚与妇争裈襦。lín tái xué shì gù qióng zhě,suì wǎn yǔ fù zhēng kūn rú。
独馀太乙旧藜杖,夜窗炯炯供清矑。dú yú tài yǐ jiù lí zhàng,yè chuāng jiǒng jiǒng gōng qīng lú。
平明践淖行百里,轻快勿假灵寿扶。píng míng jiàn nào xíng bǎi lǐ,qīng kuài wù jiǎ líng shòu fú。
安石出山不免耳,德公入州破戒无。ān shí chū shān bù miǎn ěr,dé gōng rù zhōu pò jiè wú。
矧君口素衔清议,纷纷谄子愁斧诛。shěn jūn kǒu sù xián qīng yì,fēn fēn chǎn zi chóu fǔ zhū。
如齐而观窃未喻,或曰有心击磬乎。rú qí ér guān qiè wèi yù,huò yuē yǒu xīn jī qìng hū。
君如精金岂易铄,十年风雪惯饕虐。jūn rú jīng jīn qǐ yì shuò,shí nián fēng xuě guàn tāo nüè。
粤人自昔尚巫鬼,鲁俗何曾废傩较。yuè rén zì xī shàng wū guǐ,lǔ sú hé céng fèi nuó jiào。
渠能七步追险韵,聊复一吸空罚爵。qú néng qī bù zhuī xiǎn yùn,liáo fù yī xī kōng fá jué。
北风清尘宿泥乾,西日漏光阴云驳。běi fēng qīng chén sù ní qián,xī rì lòu guāng yīn yún bó。
边头刁斗幸小休,棚上鼓笛姑同乐。biān tóu diāo dòu xìng xiǎo xiū,péng shàng gǔ dí gū tóng lè。
苦吟久无王官采,尽言深恐朋友数。kǔ yín jiǔ wú wáng guān cǎi,jǐn yán shēn kǒng péng yǒu shù。
君豪盛气欲回澜,吾衰袖手观返壑。jūn háo shèng qì yù huí lán,wú shuāi xiù shǒu guān fǎn hè。
荔蕉堪荐神送迎,葵枣勿妨农烹剥。lì jiāo kān jiàn shén sòng yíng,kuí zǎo wù fáng nóng pēng bō。
刚肠愤发论尤健,枵腹冥搜诗转恶。gāng cháng fèn fā lùn yóu jiàn,xiāo fù míng sōu shī zhuǎn è。
先持一事试灵君,敢问何年相王朴。xiān chí yī shì shì líng jūn,gǎn wèn hé nián xiāng wáng pǔ。
刘克庄

刘克庄

刘克庄(1187~1269) 南宋诗人、词人、诗论家。字潜夫,号后村。福建莆田人。宋末文坛领袖,辛派词人的重要代表,词风豪迈慷慨。在江湖诗人中年寿最长,官位最高,成就也最大。晚年致力于辞赋创作,提出了许多革新理论。 刘克庄的作品>>

猜您喜欢

绝句三首

刘克庄

潘郎鬓岂春能绿,东野肩非雪亦寒。pān láng bìn qǐ chūn néng lǜ,dōng yě jiān fēi xuě yì hán。
世外那无仙可学,人间惟有老难瞒。shì wài nà wú xiān kě xué,rén jiān wéi yǒu lǎo nán mán。

戊辰重阳绝句

刘克庄

冯唐白首尚含香,卫武谆谆肯惰荒。féng táng bái shǒu shàng hán xiāng,wèi wǔ zhūn zhūn kěn duò huāng。
万一享年如二老,犹堪烂醉十重阳。wàn yī xiǎng nián rú èr lǎo,yóu kān làn zuì shí zhòng yáng。

赠东塔玙老

刘克庄

南寺上人禅学苦,东冈老子法筵开。nán sì shàng rén chán xué kǔ,dōng gāng lǎo zi fǎ yán kāi。
遥知大设伊蒲供,送汝挑包去捞斋。yáo zhī dà shè yī pú gōng,sòng rǔ tiāo bāo qù lāo zhāi。

题法帖

刘克庄

二王万古擅书名,闻说临池学始成。èr wáng wàn gǔ shàn shū míng,wén shuō lín chí xué shǐ chéng。
瘗鹤字犹看不见,黄庭小楷付来生。yì hè zì yóu kàn bù jiàn,huáng tíng xiǎo kǎi fù lái shēng。

绝句二首

刘克庄

枝上好花无十日,松梢老叶有千年。zhī shàng hǎo huā wú shí rì,sōng shāo lǎo yè yǒu qiān nián。
静中勘破人间世,醒者常愚醉者贤。jìng zhōng kān pò rén jiān shì,xǐng zhě cháng yú zuì zhě xián。

绝句二首

刘克庄

浮荣已是卿惭长,勇退犹称相避贤。fú róng yǐ shì qīng cán zhǎng,yǒng tuì yóu chēng xiāng bì xián。
先帝赐金挥未尽,不应全仰作碑钱。xiān dì cì jīn huī wèi jǐn,bù yīng quán yǎng zuò bēi qián。

壶山一首

刘克庄

俯瞰二州烟晻霭,遥瞻八面壁崔嵬。fǔ kàn èr zhōu yān àn ǎi,yáo zhān bā miàn bì cuī wéi。
乃知仙圣门庭广,也放长房跳入来。nǎi zhī xiān shèng mén tíng guǎng,yě fàng zhǎng fáng tiào rù lái。

相法一首

刘克庄

姑射仙风肌似雪,卢郎鬼质面如蓝。gū shè xiān fēng jī shì xuě,lú láng guǐ zhì miàn rú lán。
不劳鉴裁分妍丑,但览丰标辨圣凡。bù láo jiàn cái fēn yán chǒu,dàn lǎn fēng biāo biàn shèng fán。

先识一首

刘克庄

新戒几曾参古德,死人不信有神仙。xīn jiè jǐ céng cān gǔ dé,sǐ rén bù xìn yǒu shén xiān。
蚊虻纵使皆成佛,鸡犬何修得上天。wén méng zòng shǐ jiē chéng fú,jī quǎn hé xiū dé shàng tiān。

读阮籍传一首

刘克庄

言出勿令圭有玷,舌扪不及驷难追。yán chū wù lìng guī yǒu diàn,shé mén bù jí sì nán zhuī。
阮公托醉劝进表,庞老无名受禅碑。ruǎn gōng tuō zuì quàn jìn biǎo,páng lǎo wú míng shòu chán bēi。

题韩柳庙碑一首

刘克庄

韩柳子孙皆物故,士民尸祝尚如新。hán liǔ zi sūn jiē wù gù,shì mín shī zhù shàng rú xīn。
吾行天下已头白,三百年唐惟二人。wú xíng tiān xià yǐ tóu bái,sān bǎi nián táng wéi èr rén。

画赞七言一首

刘克庄

驴加九锡石三品,鸟睹村翁晚节荣。lǘ jiā jiǔ xī shí sān pǐn,niǎo dǔ cūn wēng wǎn jié róng。
出有小车扶有杖,前身莫是邵先生。chū yǒu xiǎo chē fú yǒu zhàng,qián shēn mò shì shào xiān shēng。

杂咏七言二首

刘克庄

夷齐甘受周家饿,申白曾遭汉法髡。yí qí gān shòu zhōu jiā è,shēn bái céng zāo hàn fǎ kūn。
全活老臣残齿发,来生尚欲报君恩。quán huó lǎo chén cán chǐ fā,lái shēng shàng yù bào jūn ēn。

杂咏七言二首

刘克庄

清禁已无莲炬分,名山尚欠草鞋缘。qīng jìn yǐ wú lián jù fēn,míng shān shàng qiàn cǎo xié yuán。
贺公未是真知己,却唤诗仙作谪仙。hè gōng wèi shì zhēn zhī jǐ,què huàn shī xiān zuò zhé xiān。

跋潘岳悼亡一首

刘克庄

长恨齐眉人已往,可怜尊足者犹存。zhǎng hèn qí méi rén yǐ wǎng,kě lián zūn zú zhě yóu cún。
乃知剑履图麟阁,不似琴书隐鹿门。nǎi zhī jiàn lǚ tú lín gé,bù shì qín shū yǐn lù mén。