古诗词

观社行

刘克庄

吾家世南折简呼,有日曷不见子都。wú jiā shì nán zhé jiǎn hū,yǒu rì hé bù jiàn zi dōu。
牵衣况复幼吾幼,闭户大似愚公愚。qiān yī kuàng fù yòu wú yòu,bì hù dà shì yú gōng yú。
鲜妆袨服出空巷,钿车绣毂来塞涂。xiān zhuāng xuàn fú chū kōng xiàng,diàn chē xiù gǔ lái sāi tú。
展乌丝栏拥小玉,设锦步障盛绿珠。zhǎn wū sī lán yōng xiǎo yù,shè jǐn bù zhàng shèng lǜ zhū。
尔时病叟亦随喜,携添丁郎便了奴。ěr shí bìng sǒu yì suí xǐ,xié tiān dīng láng biàn le nú。
非惟儿童竞嗤笑,更被傀儡傍揶揄。fēi wéi ér tóng jìng chī xiào,gèng bèi guī lěi bàng yé yú。
平生不识琥珀枕,况敢击碎珊瑚株。píng shēng bù shí hǔ pò zhěn,kuàng gǎn jī suì shān hú zhū。
□言香火埒蒋霍,渐觉风俗侔徽衢。yán xiāng huǒ liè jiǎng huò,jiàn jué fēng sú móu huī qú。
一国若狂孰醉醒,宋玉奚必讥登徒。yī guó ruò kuáng shú zuì xǐng,sòng yù xī bì jī dēng tú。
杀牛欲赛西邻祭,苦狗翻哂东门儒。shā niú yù sài xī lín jì,kǔ gǒu fān shěn dōng mén rú。
恍然堕在化人境,又似跳入仙翁壶。huǎng rán duò zài huà rén jìng,yòu shì tiào rù xiān wēng hú。
麟台学士固穷者,岁晚与妇争裈襦。lín tái xué shì gù qióng zhě,suì wǎn yǔ fù zhēng kūn rú。
独馀太乙旧藜杖,夜窗炯炯供清矑。dú yú tài yǐ jiù lí zhàng,yè chuāng jiǒng jiǒng gōng qīng lú。
平明践淖行百里,轻快勿假灵寿扶。píng míng jiàn nào xíng bǎi lǐ,qīng kuài wù jiǎ líng shòu fú。
安石出山不免耳,德公入州破戒无。ān shí chū shān bù miǎn ěr,dé gōng rù zhōu pò jiè wú。
矧君口素衔清议,纷纷谄子愁斧诛。shěn jūn kǒu sù xián qīng yì,fēn fēn chǎn zi chóu fǔ zhū。
如齐而观窃未喻,或曰有心击磬乎。rú qí ér guān qiè wèi yù,huò yuē yǒu xīn jī qìng hū。
君如精金岂易铄,十年风雪惯饕虐。jūn rú jīng jīn qǐ yì shuò,shí nián fēng xuě guàn tāo nüè。
粤人自昔尚巫鬼,鲁俗何曾废傩较。yuè rén zì xī shàng wū guǐ,lǔ sú hé céng fèi nuó jiào。
渠能七步追险韵,聊复一吸空罚爵。qú néng qī bù zhuī xiǎn yùn,liáo fù yī xī kōng fá jué。
北风清尘宿泥乾,西日漏光阴云驳。běi fēng qīng chén sù ní qián,xī rì lòu guāng yīn yún bó。
边头刁斗幸小休,棚上鼓笛姑同乐。biān tóu diāo dòu xìng xiǎo xiū,péng shàng gǔ dí gū tóng lè。
苦吟久无王官采,尽言深恐朋友数。kǔ yín jiǔ wú wáng guān cǎi,jǐn yán shēn kǒng péng yǒu shù。
君豪盛气欲回澜,吾衰袖手观返壑。jūn háo shèng qì yù huí lán,wú shuāi xiù shǒu guān fǎn hè。
荔蕉堪荐神送迎,葵枣勿妨农烹剥。lì jiāo kān jiàn shén sòng yíng,kuí zǎo wù fáng nóng pēng bō。
刚肠愤发论尤健,枵腹冥搜诗转恶。gāng cháng fèn fā lùn yóu jiàn,xiāo fù míng sōu shī zhuǎn è。
先持一事试灵君,敢问何年相王朴。xiān chí yī shì shì líng jūn,gǎn wèn hé nián xiāng wáng pǔ。
刘克庄

刘克庄

刘克庄(1187~1269) 南宋诗人、词人、诗论家。字潜夫,号后村。福建莆田人。宋末文坛领袖,辛派词人的重要代表,词风豪迈慷慨。在江湖诗人中年寿最长,官位最高,成就也最大。晚年致力于辞赋创作,提出了许多革新理论。 刘克庄的作品>>

猜您喜欢

即事六言四首

刘克庄

宦情为虎为鼠,世态如云如轮。huàn qíng wèi hǔ wèi shǔ,shì tài rú yún rú lún。
武夫驾盲宰相,醉尉呵飞将军。wǔ fū jià máng zǎi xiāng,zuì wèi hē fēi jiāng jūn。

即事六言四首

刘克庄

有时眼花落井,有时鼻孔撩天。yǒu shí yǎn huā luò jǐng,yǒu shí bí kǒng liāo tiān。
工诗只是少黠,说禅莫是大颠。gōng shī zhǐ shì shǎo xiá,shuō chán mò shì dà diān。

即事六言四首

刘克庄

骨已朽黄泉下,传犹列青史中。gǔ yǐ xiǔ huáng quán xià,chuán yóu liè qīng shǐ zhōng。
猛朴时来宰相,关张运去英雄。měng pǔ shí lái zǎi xiāng,guān zhāng yùn qù yīng xióng。

即事六言四首

刘克庄

早咏白驹在谷,晚驾青牛出关。zǎo yǒng bái jū zài gǔ,wǎn jià qīng niú chū guān。
宁为鱼点墨退,犹胜鹤带箭还。níng wèi yú diǎn mò tuì,yóu shèng hè dài jiàn hái。

六言三首

刘克庄

不识平康坊里,多在村学堂中。bù shí píng kāng fāng lǐ,duō zài cūn xué táng zhōng。
安得金钱买笑,只堪夏楚训蒙。ān dé jīn qián mǎi xiào,zhǐ kān xià chǔ xùn méng。

六言三首

刘克庄

不入城里市里,常在水边月边。bù rù chéng lǐ shì lǐ,cháng zài shuǐ biān yuè biān。
蜀公有疏谢事,米老无书辨颠。shǔ gōng yǒu shū xiè shì,mǐ lǎo wú shū biàn diān。

六言三首

刘克庄

溪北酒旗袅袅,溪南社鼓鼕鼕。xī běi jiǔ qí niǎo niǎo,xī nán shè gǔ dōng dōng。
宁问餔糟渔父,懒求赋芧狙公。níng wèn bù zāo yú fù,lǎn qiú fù xù jū gōng。

目眚六言一首

刘克庄

暮年因耽黄卷,双瞳不省盲如。mù nián yīn dān huáng juǎn,shuāng tóng bù shěng máng rú。
来生愿为苍颉,四目造鸟迹书。lái shēng yuàn wèi cāng jié,sì mù zào niǎo jì shū。

梦觉一首

刘克庄

抛书咍㘆声里,转枕屈伸肘中。pāo shū hāi tǎi shēng lǐ,zhuǎn zhěn qū shēn zhǒu zhōng。
卢生相黄粱舍,沈郎婿翠微宫。lú shēng xiāng huáng liáng shě,shěn láng xù cuì wēi gōng。

匡人一首

刘克庄

匡人不识夫子,往往发其笥中。kuāng rén bù shí fū zi,wǎng wǎng fā qí sì zhōng。
但有深衣古履,元无宝玉大弓。dàn yǒu shēn yī gǔ lǚ,yuán wú bǎo yù dà gōng。

怀真赵二公一首

刘克庄

南塘清谈亹亹,西山至言琅琅。nán táng qīng tán wěi wěi,xī shān zhì yán láng láng。
七略通群书博,一生短千载长。qī lüè tōng qún shū bó,yī shēng duǎn qiān zài zhǎng。

留侯一首

刘克庄

一槌复九世雠,编书封万户侯。yī chuí fù jiǔ shì chóu,biān shū fēng wàn hù hóu。
指视紫芝翁出,身从赤松子游。zhǐ shì zǐ zhī wēng chū,shēn cóng chì sōng zi yóu。

游仙一首

刘克庄

懒为随驾处士,宁作闭门隐君。lǎn wèi suí jià chù shì,níng zuò bì mén yǐn jūn。
跨青牛导紫气,乘黄鹤上白云。kuà qīng niú dǎo zǐ qì,chéng huáng hè shàng bái yún。

题赵昌花一首

刘克庄

赵叟生长太平,以著色花擅名。zhào sǒu shēng zhǎng tài píng,yǐ zhù sè huā shàn míng。
自古良工独苦,于今墨画盛行。zì gǔ liáng gōng dú kǔ,yú jīn mò huà shèng xíng。

题桃源图一首

刘克庄

但记嬴二世尔,岂知晋太康耶。dàn jì yíng èr shì ěr,qǐ zhī jìn tài kāng yé。
一境浑无租税,四时长有桃花。yī jìng hún wú zū shuì,sì shí zhǎng yǒu táo huā。