古诗词

再和

刘克庄

陌头侠少行歌呼,方演东晋谈西都。mò tóu xiá shǎo xíng gē hū,fāng yǎn dōng jìn tán xī dōu。
哇淫奇响荡众志,澜翻辨吻矜群愚。wa yín qí xiǎng dàng zhòng zhì,lán fān biàn wěn jīn qún yú。
狙公加之章甫饰,鸠盘谬以脂粉涂。jū gōng jiā zhī zhāng fǔ shì,jiū pán miù yǐ zhī fěn tú。
荒唐夸父走弃杖,恍惚象罔行索珠。huāng táng kuā fù zǒu qì zhàng,huǎng hū xiàng wǎng xíng suǒ zhū。
效牵酷肖渥洼马,献宝远致昆仑奴。xiào qiān kù xiào wò wā mǎ,xiàn bǎo yuǎn zhì kūn lún nú。
岂无蘋藻可羞荐,亦有黍稷堪舂揄。qǐ wú píng zǎo kě xiū jiàn,yì yǒu shǔ jì kān chōng yú。
臞翁伤今援古谊,通国争笑翁守株。qú wēng shāng jīn yuán gǔ yì,tōng guó zhēng xiào wēng shǒu zhū。
孔门高弟浴沂水,尧时童子谣康衢。kǒng mén gāo dì yù yí shuǐ,yáo shí tóng zi yáo kāng qú。
扬觯姑欲退观者,鸣鼓本非攻吾徒。yáng zhì gū yù tuì guān zhě,míng gǔ běn fēi gōng wú tú。
亦如曼倩负逸气,呵斥佞幸惊侏儒。yì rú màn qiàn fù yì qì,hē chì nìng xìng jīng zhū rú。
于时后村茅柴熟,先生滑稽腹如壶。yú shí hòu cūn máo chái shú,xiān shēng huá jī fù rú hú。
虽无谢郎玉帖镫,幸有幼安布裙襦。suī wú xiè láng yù tiē dèng,xìng yǒu yòu ān bù qún rú。
未妨优场开口笑,亦恐药市逢方矑。wèi fáng yōu chǎng kāi kǒu xiào,yì kǒng yào shì féng fāng lú。
更阑漫与通德语,醉倒聊遣宗武扶。gèng lán màn yǔ tōng dé yǔ,zuì dào liáo qiǎn zōng wǔ fú。
幽冥茫昧莫致诘,石言神降果有无。yōu míng máng mèi mò zhì jí,shí yán shén jiàng guǒ yǒu wú。
翁云天公施罪福,亦如王者行赏诛。wēng yún tiān gōng shī zuì fú,yì rú wáng zhě xíng shǎng zhū。
巫咸可使诅楚否,泰山曾不如放乎。wū xián kě shǐ zǔ chǔ fǒu,tài shān céng bù rú fàng hū。
况今民脂积消铄,洋洋如在宁助虐。kuàng jīn mín zhī jī xiāo shuò,yáng yáng rú zài níng zhù nüè。
贫妇鲜能具复裈,贵人何必夸重较。pín fù xiān néng jù fù kūn,guì rén hé bì kuā zhòng jiào。
九重深喜农扈丰,五等超加社公爵。jiǔ zhòng shēn xǐ nóng hù fēng,wǔ děng chāo jiā shè gōng jué。
更宜速飞臈前白,仍为潜驱山中驳。gèng yí sù fēi là qián bái,réng wèi qián qū shān zhōng bó。
除人大患捍大灾,与民同忧可同乐。chú rén dà huàn hàn dà zāi,yǔ mín tóng yōu kě tóng lè。
翁之用心极惓惓,余于致福未数数。wēng zhī yòng xīn jí quán quán,yú yú zhì fú wèi shù shù。
因思挥金犹粪土,奚异弃物捐溪壑。yīn sī huī jīn yóu fèn tǔ,xī yì qì wù juān xī hè。
神听聪明靡僭滥,诏书温厚戒椎剥。shén tīng cōng míng mí jiàn làn,zhào shū wēn hòu jiè chuí bō。
重华渔稼茅茨俭,大禹疏凿衣服恶。zhòng huá yú jià máo cí jiǎn,dà yǔ shū záo yī fú è。
谁歌此诗送且迎,共挽浇风还太朴。shuí gē cǐ shī sòng qiě yíng,gòng wǎn jiāo fēng hái tài pǔ。
刘克庄

刘克庄

刘克庄(1187~1269) 南宋诗人、词人、诗论家。字潜夫,号后村。福建莆田人。宋末文坛领袖,辛派词人的重要代表,词风豪迈慷慨。在江湖诗人中年寿最长,官位最高,成就也最大。晚年致力于辞赋创作,提出了许多革新理论。 刘克庄的作品>>

猜您喜欢

甲辰书事二首

刘克庄

捷书犹湿谤书随,太息斯人得祸奇。jié shū yóu shī bàng shū suí,tài xī sī rén dé huò qí。
文举旧曾称一鹗,退之亦自喜孤罴。wén jǔ jiù céng chēng yī è,tuì zhī yì zì xǐ gū pí。
彼谗罔极身罗织,吾意怜才力发丝。bǐ chán wǎng jí shēn luó zhī,wú yì lián cái lì fā sī。
老去眼中神骏少,诸君莫怪道林师。lǎo qù yǎn zhōng shén jùn shǎo,zhū jūn mò guài dào lín shī。

甲辰书事二首

刘克庄

往昔曼卿曾夺敕,后来同甫竟成名。wǎng xī màn qīng céng duó chì,hòu lái tóng fǔ jìng chéng míng。
草茅匹士谋身拙,槐棘诸公议法平。cǎo máo pǐ shì móu shēn zhuō,huái jí zhū gōng yì fǎ píng。
囚服若为探禹穴,明时定不血秦坑。qiú fú ruò wèi tàn yǔ xué,míng shí dìng bù xuè qín kēng。
何当拜舞鸡竿了,沽酒刲羊与压惊。hé dāng bài wǔ jī gān le,gū jiǔ kuī yáng yǔ yā jīng。

再和

刘克庄

动而得谤亦名随,生子看来不必奇。dòng ér dé bàng yì míng suí,shēng zi kàn lái bù bì qí。
尔辈真堪畀豺虎,君王安用猎熊罴。ěr bèi zhēn kān bì chái hǔ,jūn wáng ān yòng liè xióng pí。
人言李白文如锦,谁信卢能命若丝。rén yán lǐ bái wén rú jǐn,shuí xìn lú néng mìng ruò sī。
回首世间机阱恶,子归闭户有馀师。huí shǒu shì jiān jī jǐng è,zi guī bì hù yǒu yú shī。

再和

刘克庄

鹄袍再著姑行法,雁塔重来定策名。gǔ páo zài zhù gū xíng fǎ,yàn tǎ zhòng lái dìng cè míng。
大尹前呵宽贾岛,相君十反访州平。dà yǐn qián hē kuān jiǎ dǎo,xiāng jūn shí fǎn fǎng zhōu píng。
故溪旧有钓鱼石,平地今多陷马坑。gù xī jiù yǒu diào yú shí,píng dì jīn duō xiàn mǎ kēng。
不信天公囚两鸟,一鸣会遣百虫惊。bù xìn tiān gōng qiú liǎng niǎo,yī míng huì qiǎn bǎi chóng jīng。

三和

刘克庄

自古名高易毁随,谁令俶傥更权奇。zì gǔ míng gāo yì huǐ suí,shuí lìng chù tǎng gèng quán qí。
心知吾友必中鹄,眼见乃翁初梦罴。xīn zhī wú yǒu bì zhōng gǔ,yǎn jiàn nǎi wēng chū mèng pí。
所幸解骖逢晏子,不须结客报袁丝。suǒ xìng jiě cān féng yàn zi,bù xū jié kè bào yuán sī。
古人进德多因此,公冶台卿即汝师。gǔ rén jìn dé duō yīn cǐ,gōng yě tái qīng jí rǔ shī。

三和

刘克庄

同进多为蕡讼屈,薄徒苦与贺争名。tóng jìn duō wèi fén sòng qū,báo tú kǔ yǔ hè zhēng míng。
从教雪犬吠所怪,肯学秋虫鸣不平。cóng jiào xuě quǎn fèi suǒ guài,kěn xué qiū chóng míng bù píng。
沙虱伺人阴发矢,虾䗫欲客化为坑。shā shī cì rén yīn fā shǐ,xiā má yù kè huà wèi kēng。
相逢莫说当时事,说着当时尚失惊。xiāng féng mò shuō dāng shí shì,shuō zhe dāng shí shàng shī jīng。

四和

刘克庄

一橐萧然五鬼随,竟缘名盛与文奇。yī tuó xiāo rán wǔ guǐ suí,jìng yuán míng shèng yǔ wén qí。
可曾天下无麟凤,何必山中有虎罴。kě céng tiān xià wú lín fèng,hé bì shān zhōng yǒu hǔ pí。
蜂虿尾犹如许毒,蜘蛛腹得几多丝。fēng chài wěi yóu rú xǔ dú,zhī zhū fù dé jǐ duō sī。
圣贤不校吾家法,车及蒲骚岂足师。shèng xián bù xiào wú jiā fǎ,chē jí pú sāo qǐ zú shī。

四和

刘克庄

谁谓斯文无定价,独怜之子坐虚名。shuí wèi sī wén wú dìng jià,dú lián zhī zi zuò xū míng。
主司头与笔俱点,宰物心如秤样平。zhǔ sī tóu yǔ bǐ jù diǎn,zǎi wù xīn rú chèng yàng píng。
骏马却还国西域,病鸱堕落屋东坑。jùn mǎ què hái guó xī yù,bìng chī duò luò wū dōng kēng。
老夫谢绝人间事,亦为诸贤喜且惊。lǎo fū xiè jué rén jiān shì,yì wèi zhū xián xǐ qiě jīng。

五和

刘克庄

出门机阱已相随,竟放灵均逐伯奇。chū mén jī jǐng yǐ xiāng suí,jìng fàng líng jūn zhú bó qí。
始者啮肤微似蚋,俄然择肉及于罴。shǐ zhě niè fū wēi shì ruì,é rán zé ròu jí yú pí。
不言快箭穿杨叶,却讶长松托兔丝。bù yán kuài jiàn chuān yáng yè,què yà zhǎng sōng tuō tù sī。
败坏人材由利禄,乃知曾点胜颛师。bài huài rén cái yóu lì lù,nǎi zhī céng diǎn shèng zhuān shī。

五和

刘克庄

少日父兄夸俊声,后来场屋擅文名。shǎo rì fù xiōng kuā jùn shēng,hòu lái chǎng wū shàn wén míng。
锦囊久矣憎长吉,玉枕几于杀阿平。jǐn náng jiǔ yǐ zēng zhǎng jí,yù zhěn jǐ yú shā ā píng。
怪底鸥群及鱼队,化为虎落与蛇坑。guài dǐ ōu qún jí yú duì,huà wèi hǔ luò yǔ shé kēng。
可怜彩翠矜毛羽,顾影无言只自惊。kě lián cǎi cuì jīn máo yǔ,gù yǐng wú yán zhǐ zì jīng。

六和

刘克庄

对策南宫耻诡随,聊摅腹愤发胸奇。duì cè nán gōng chǐ guǐ suí,liáo shū fù fèn fā xiōng qí。
并驱何异牛同骥,独步方知虎畏罴。bìng qū hé yì niú tóng jì,dú bù fāng zhī hǔ wèi pí。
罚汝业儒磨铁砚,输它拥妓写乌丝。fá rǔ yè rú mó tiě yàn,shū tā yōng jì xiě wū sī。
区区梦里争蕉鹿,笑杀傍人与士师。qū qū mèng lǐ zhēng jiāo lù,xiào shā bàng rén yǔ shì shī。

六和

刘克庄

范老登科犹别姓,余公应举亦更名。fàn lǎo dēng kē yóu bié xìng,yú gōng yīng jǔ yì gèng míng。
人心何止矛般险,世道于今砥似平。rén xīn hé zhǐ máo bān xiǎn,shì dào yú jīn dǐ shì píng。
到了赭衣同适市,知它白棓欲谁坑。dào le zhě yī tóng shì shì,zhī tā bái bàng yù shuí kēng。
云端别有冥冥翼,不受虚弦浪箭惊。yún duān bié yǒu míng míng yì,bù shòu xū xián làng jiàn jīng。

七和

刘克庄

妙年文价重和随,不料东家产此奇。miào nián wén jià zhòng hé suí,bù liào dōng jiā chǎn cǐ qí。
谗者纷纷传有虎,词人往往让于罴。chán zhě fēn fēn chuán yǒu hǔ,cí rén wǎng wǎng ràng yú pí。
探囊已足三年艾,补衮那无五色丝。tàn náng yǐ zú sān nián ài,bǔ gǔn nà wú wǔ sè sī。
闻说卜邻王翰了,长卿安敢出偏师。wén shuō bo lín wáng hàn le,zhǎng qīng ān gǎn chū piān shī。

七和

刘克庄

南宫放榜已蜚英,北阙传胪却漏名。nán gōng fàng bǎng yǐ fēi yīng,běi quē chuán lú què lòu míng。
潜救八人文最敏,尽归一网气难平。qián jiù bā rén wén zuì mǐn,jǐn guī yī wǎng qì nán píng。
白生作么教持杵,越石争些已见坑。bái shēng zuò me jiào chí chǔ,yuè shí zhēng xiē yǐ jiàn kēng。
莫倚晴天频吐绶,儿童见了又须惊。mò yǐ qíng tiān pín tǔ shòu,ér tóng jiàn le yòu xū jīng。

八和

刘克庄

黠儿阴挟弹丸随,发巧悬知中必奇。xiá ér yīn xié dàn wán suí,fā qiǎo xuán zhī zhōng bì qí。
蝇本至微求附骥,貙犹可畏况生罴。yíng běn zhì wēi qiú fù jì,chū yóu kě wèi kuàng shēng pí。
烘燖似虱群藏絮,缠缚如蚕自吐丝。hōng xún shì shī qún cáng xù,chán fù rú cán zì tǔ sī。
玉汝于成赖渠辈,何须挟策远从师。yù rǔ yú chéng lài qú bèi,hé xū xié cè yuǎn cóng shī。