古诗词

四和

刘克庄

手援鍪弧先奋呼,盛气直传入国都。shǒu yuán móu hú xiān fèn hū,shèng qì zhí chuán rù guó dōu。
屈盘硬语押险韵,有似兵家使诈愚。qū pán yìng yǔ yā xiǎn yùn,yǒu shì bīng jiā shǐ zhà yú。
专场自矜觜距黠,覆军讵意肝脑涂。zhuān chǎng zì jīn zī jù xiá,fù jūn jù yì gān nǎo tú。
堂堂老将号令肃,中营外栅如联珠。táng táng lǎo jiāng hào lìng sù,zhōng yíng wài zhà rú lián zhū。
曾呼项羽作竖子,亦斥李陵为降奴。céng hū xiàng yǔ zuò shù zi,yì chì lǐ líng wèi jiàng nú。
彼望麾幢已披靡,此遗巾帼聊揶揄。bǐ wàng huī chuáng yǐ pī mí,cǐ yí jīn guó liáo yé yú。
深藏区脱避石矢,密设鹿角埋桩株。shēn cáng qū tuō bì shí shǐ,mì shè lù jiǎo mái zhuāng zhū。
始犹哆口学张籍,俄乃掩面如唐衢。shǐ yóu duō kǒu xué zhāng jí,é nǎi yǎn miàn rú táng qú。
毋庸奏凯论功级,且可按甲休师徒。wú yōng zòu kǎi lùn gōng jí,qiě kě àn jiǎ xiū shī tú。
献俘奚异获长狄,讳败谨勿书朱儒。xiàn fú xī yì huò zhǎng dí,huì bài jǐn wù shū zhū rú。
君家人物盛典午,或披鹤氅击唾壶。jūn jiā rén wù shèng diǎn wǔ,huò pī hè chǎng jī tuò hú。
坐观士稚无铠仗,冷笑群谢皆裤襦。zuò guān shì zhì wú kǎi zhàng,lěng xiào qún xiè jiē kù rú。
安知出奇电雹速,靡待掩耳并瞬矑。ān zhī chū qí diàn báo sù,mí dài yǎn ěr bìng shùn lú。
再衰三竭乃引去,裹创饮血自救扶。zài shuāi sān jié nǎi yǐn qù,guǒ chuàng yǐn xuè zì jiù fú。
铁鎗漫留姓名在,玉麈有益成败无。tiě qiāng màn liú xìng míng zài,yù zhǔ yǒu yì chéng bài wú。
凭轼姑与君王戏,弃甲宜按军法诛。píng shì gū yǔ jūn wáng xì,qì jiǎ yí àn jūn fǎ zhū。
尝闻匹夫不可狃,蜂虿有毒况国乎。cháng wén pǐ fū bù kě niǔ,fēng chài yǒu dú kuàng guó hū。
嗟余久矣精锐铄,驱使不禁诗酒虐。jiē yú jiǔ yǐ jīng ruì shuò,qū shǐ bù jìn shī jiǔ nüè。
蝉嘶今懒事章句,鲸吸旧宁论升较。chán sī jīn lǎn shì zhāng jù,jīng xī jiù níng lùn shēng jiào。
磨石胡庭要勒铭,策勋辕门因舍爵。mó shí hú tíng yào lēi míng,cè xūn yuán mén yīn shě jué。
备严岂虑偏师攻,理到何妨异议驳。bèi yán qǐ lǜ piān shī gōng,lǐ dào hé fáng yì yì bó。
周公尚存祓禊礼,子贡讵知观蜡乐。zhōu gōng shàng cún fú xì lǐ,zi gòng jù zhī guān là lè。
祈年卜稼信当务,崇饮饰游不宜数。qí nián bo jià xìn dāng wù,chóng yǐn shì yóu bù yí shù。
弟子服矣鸣吻悲,似听於菟啸风壑。dì zi fú yǐ míng wěn bēi,shì tīng yú tú xiào fēng hè。
寒墐户牖不敢窥,顾惜床庐愁见剥。hán jìn hù yǒu bù gǎn kuī,gù xī chuáng lú chóu jiàn bō。
志士之愿在时清,穷人所忧惟岁恶。zhì shì zhī yuàn zài shí qīng,qióng rén suǒ yōu wéi suì è。
但当击缶赛蚕官,一壶村酒醉杨朴。dàn dāng jī fǒu sài cán guān,yī hú cūn jiǔ zuì yáng pǔ。
刘克庄

刘克庄

刘克庄(1187~1269) 南宋诗人、词人、诗论家。字潜夫,号后村。福建莆田人。宋末文坛领袖,辛派词人的重要代表,词风豪迈慷慨。在江湖诗人中年寿最长,官位最高,成就也最大。晚年致力于辞赋创作,提出了许多革新理论。 刘克庄的作品>>

猜您喜欢

纪游十首

刘克庄

二客如龙虎,同登蟹井颠。èr kè rú lóng hǔ,tóng dēng xiè jǐng diān。
吾今成聱叟,渠久作飞仙。wú jīn chéng áo sǒu,qú jiǔ zuò fēi xiān。

纪游十首

刘克庄

北郭西郊外,联鞍共探春。běi guō xī jiāo wài,lián ān gòng tàn chūn。
惟应旧猿鸟,犹记两诗人。wéi yīng jiù yuán niǎo,yóu jì liǎng shī rén。

纪游十首

刘克庄

箧有亡友诗,愈久愈鲜健。qiè yǒu wáng yǒu shī,yù jiǔ yù xiān jiàn。
不归芙蓉城,定返灵芝殿。bù guī fú róng chéng,dìng fǎn líng zhī diàn。

纪游十首

刘克庄

照眼园花发,伤心墓草陈。zhào yǎn yuán huā fā,shāng xīn mù cǎo chén。
君谟两字谥,迂叟九分人。jūn mó liǎng zì shì,yū sǒu jiǔ fēn rén。

纪游十首

刘克庄

轩豁百觚量,昂藏九尺身。xuān huō bǎi gū liàng,áng cáng jiǔ chǐ shēn。
如何天夺尽,真率社中人。rú hé tiān duó jǐn,zhēn lǜ shè zhōng rén。

纪游十首

刘克庄

自为遗老传,或入少年丛。zì wèi yí lǎo chuán,huò rù shǎo nián cóng。
我已无同辈,谁能起此翁。wǒ yǐ wú tóng bèi,shuí néng qǐ cǐ wēng。

纪游十首

刘克庄

由晋以至唐,几人作文字。yóu jìn yǐ zhì táng,jǐ rén zuò wén zì。
前有酒德颂,后惟醉乡记。qián yǒu jiǔ dé sòng,hòu wéi zuì xiāng jì。

又四首

刘克庄

咄咄清流久灌输,帝虚馆殿待名儒。duō duō qīng liú jiǔ guàn shū,dì xū guǎn diàn dài míng rú。
纵□□□□□岭,未抵鸱夷泛太湖。zòng lǐng,wèi dǐ chī yí fàn tài hú。
青史方将观晚节,黄封尚可易村沽。qīng shǐ fāng jiāng guān wǎn jié,huáng fēng shàng kě yì cūn gū。
书言耳重知君意,怕听朝鸡与漏壶。shū yán ěr zhòng zhī jūn yì,pà tīng cháo jī yǔ lòu hú。

又四首

刘克庄

已稿忠言未及输,岂知穷鬼迫臞儒。yǐ gǎo zhōng yán wèi jí shū,qǐ zhī qióng guǐ pò qú rú。
诸生蕝就汉朝野,一束刍留孺子湖。zhū shēng jué jiù hàn cháo yě,yī shù chú liú rú zi hú。
室有瓶储聊自给,帘夸碗□□人沽。shì yǒu píng chǔ liáo zì gěi,lián kuā wǎn rén gū。
风涛如此行何适,犹幸中流得一壶。fēng tāo rú cǐ xíng hé shì,yóu xìng zhōng liú dé yī hú。

又四首

刘克庄

薄收仅足了冬输,晚觉明农胜业儒。báo shōu jǐn zú le dōng shū,wǎn jué míng nóng shèng yè rú。
稍喜尘清如□峒,更祈田熟似苏湖。shāo xǐ chén qīng rú dòng,gèng qí tián shú shì sū hú。
小船杨柳阴中泊,大斗杏花深处沽。xiǎo chuán yáng liǔ yīn zhōng pō,dà dòu xìng huā shēn chù gū。
游野归来天欲雨,云边玉女屡投壶。yóu yě guī lái tiān yù yǔ,yún biān yù nǚ lǚ tóu hú。

又四首

刘克庄

幸无再榷与三输,得半犹堪活窭儒。xìng wú zài què yǔ sān shū,dé bàn yóu kān huó jù rú。
宁揖刘郎归钓濑,肯于孟守觅崲湖。níng yī liú láng guī diào lài,kěn yú mèng shǒu mì huáng hú。
杯中兴至休辞饮,膜外名虚不必沽。bēi zhōng xīng zhì xiū cí yǐn,mó wài míng xū bù bì gū。
晨出作劳宵稳睡,管他布谷更提壶。chén chū zuò láo xiāo wěn shuì,guǎn tā bù gǔ gèng tí hú。

病起十首

刘克庄

架帙纵横砚有埃,先生久不至山斋。jià zhì zòng héng yàn yǒu āi,xiān shēng jiǔ bù zhì shān zhāi。
散花魔已降摩诘,裹饭人谁访子来。sàn huā mó yǐ jiàng mó jí,guǒ fàn rén shuí fǎng zi lái。
又与杜康绝交矣,并疏毛颖少恩哉。yòu yǔ dù kāng jué jiāo yǐ,bìng shū máo yǐng shǎo ēn zāi。
几时真得金篦力,书债重偿酒禁开。jǐ shí zhēn dé jīn bì lì,shū zhài zhòng cháng jiǔ jìn kāi。

病起十首

刘克庄

薄有桑麻在北溪,辎车悬了驾鸡栖。báo yǒu sāng má zài běi xī,zī chē xuán le jià jī qī。
专房安得莫愁妾,同穴除非法喜妻。zhuān fáng ān dé mò chóu qiè,tóng xué chú fēi fǎ xǐ qī。
绒挂屋梁聊藉草,萤穿窗隙胜然藜。róng guà wū liáng liáo jí cǎo,yíng chuān chuāng xì shèng rán lí。
谢公虚下闻筝泪,输与刘伶醉似泥。xiè gōng xū xià wén zhēng lèi,shū yǔ liú líng zuì shì ní。

病起十首

刘克庄

未纵心年乞退休,年垂八十更何求。wèi zòng xīn nián qǐ tuì xiū,nián chuí bā shí gèng hé qiú。
相方好事下白屋,帝岂无人记玉楼。xiāng fāng hǎo shì xià bái wū,dì qǐ wú rén jì yù lóu。
绶未必为翁子福,扇安能障彦回羞。shòu wèi bì wèi wēng zi fú,shàn ān néng zhàng yàn huí xiū。
吾诗绝似渊明诔,莫遣他人弄笔头。wú shī jué shì yuān míng lěi,mò qiǎn tā rén nòng bǐ tóu。

病起十首

刘克庄

亹亹清谈犹可听,星星短发不禁搔。wěi wěi qīng tán yóu kě tīng,xīng xīng duǎn fā bù jìn sāo。
昔如八骏走千里,今似九牛亡一毛。xī rú bā jùn zǒu qiān lǐ,jīn shì jiǔ niú wáng yī máo。
吟苦都忘年事老,寝酣始悟早朝劳。yín kǔ dōu wàng nián shì lǎo,qǐn hān shǐ wù zǎo cháo láo。
箕山只在人间世,尧大如天未易逃。jī shān zhǐ zài rén jiān shì,yáo dà rú tiān wèi yì táo。