古诗词

五和

刘克庄

少时弓旌频招呼,北走淮水东陪都。shǎo shí gōng jīng pín zhāo hū,běi zǒu huái shuǐ dōng péi dōu。
行衡周览楚峰秀,游桂颇笑秦城愚。xíng héng zhōu lǎn chǔ fēng xiù,yóu guì pǒ xiào qín chéng yú。
簪山带水虽绝境,羊肠鱼腹真畏涂。zān shān dài shuǐ suī jué jìng,yáng cháng yú fù zhēn wèi tú。
南辕亦涉尉佗境,乌睹所谓阳燧珠。nán yuán yì shè wèi tuó jìng,wū dǔ suǒ wèi yáng suì zhū。
何烦安车遣使者,自有弱马从奚奴。hé fán ān chē qiǎn shǐ zhě,zì yǒu ruò mǎ cóng xī nú。
岂惟客与宾戏笑,里胥亭长交揶揄。qǐ wéi kè yǔ bīn xì xiào,lǐ xū tíng zhǎng jiāo yé yú。
晓露自开木槿花,春风不到枯松株。xiǎo lù zì kāi mù jǐn huā,chūn fēng bù dào kū sōng zhū。
东家夫子吾畏友,同时失脚青云衢。dōng jiā fū zi wú wèi yǒu,tóng shí shī jiǎo qīng yún qú。
居然牵联入诗社,未肯落托称酒徒。jū rán qiān lián rù shī shè,wèi kěn luò tuō chēng jiǔ tú。
似曾汉廷招两生,谁谓鲁国惟一儒。shì céng hàn tíng zhāo liǎng shēng,shuí wèi lǔ guó wéi yī rú。
贵重羊裘比蝉冕,夸诧齑瓮侔冰壶。guì zhòng yáng qiú bǐ chán miǎn,kuā chà jī wèng móu bīng hú。
拂衣久抛青绫被,还珠并却红罗襦。fú yī jiǔ pāo qīng líng bèi,hái zhū bìng què hóng luó rú。
向来泉涌属文思,老去雾隔观书矑。xiàng lái quán yǒng shǔ wén sī,lǎo qù wù gé guān shū lú。
随州城坚未易破,南都壁峻那须扶。suí zhōu chéng jiān wèi yì pò,nán dōu bì jùn nà xū fú。
羡君茧纸序游览,亦或麈尾谈虚无。xiàn jūn jiǎn zhǐ xù yóu lǎn,yì huò zhǔ wěi tán xū wú。
人言名士少实用,天子宰臣未斥诛。rén yán míng shì shǎo shí yòng,tiān zi zǎi chén wèi chì zhū。
怜才不胜欲杀者,加罪岂患无词乎。lián cái bù shèng yù shā zhě,jiā zuì qǐ huàn wú cí hū。
十夫众口能挠铄,彼谗谮于蜂蠍虐。shí fū zhòng kǒu néng náo shuò,bǐ chán zèn yú fēng xiē nüè。
安知书生事铅椠,亦若轮人为轸较。ān zhī shū shēng shì qiān qiàn,yì ruò lún rén wèi zhěn jiào。
残编尚尔守铁檠,破砚讵必磨铜爵。cán biān shàng ěr shǒu tiě qíng,pò yàn jù bì mó tóng jué。
甫也尤赏白清新,籍辈妄讥愈杂驳。fǔ yě yóu shǎng bái qīng xīn,jí bèi wàng jī yù zá bó。
机锋相触毋庸避,鼓旗傍噪亦一乐。jī fēng xiāng chù wú yōng bì,gǔ qí bàng zào yì yī lè。
识字信为忧患始,作文尤忌悲哀数。shí zì xìn wèi yōu huàn shǐ,zuò wén yóu jì bēi āi shù。
暮年已学鹪巢林,徂岁无异蛇赴壑。mù nián yǐ xué jiāo cháo lín,cú suì wú yì shé fù hè。
炉中榾柮聊檀栾,门外爆竹任偪剥。lú zhōng gǔ duò liáo tán luán,mén wài bào zhú rèn bī bō。
归耕何幸逢米贱,息阴本自嫌木恶。guī gēng hé xìng féng mǐ jiàn,xī yīn běn zì xián mù è。
犹能谈笑走诗筒,绝胜辛苦编制朴。yóu néng tán xiào zǒu shī tǒng,jué shèng xīn kǔ biān zhì pǔ。
刘克庄

刘克庄

刘克庄(1187~1269) 南宋诗人、词人、诗论家。字潜夫,号后村。福建莆田人。宋末文坛领袖,辛派词人的重要代表,词风豪迈慷慨。在江湖诗人中年寿最长,官位最高,成就也最大。晚年致力于辞赋创作,提出了许多革新理论。 刘克庄的作品>>

猜您喜欢

乙卯端午十绝

刘克庄

韩庙坡为记,罗池愈制碑。hán miào pō wèi jì,luó chí yù zhì bēi。
老农不识字,自唱送神诗。lǎo nóng bù shí zì,zì chàng sòng shén shī。

乙卯端午十绝

刘克庄

朝朝责太平,日日御延英。cháo cháo zé tài píng,rì rì yù yán yīng。
欲识太平处,鼕鼕社鼓声。yù shí tài píng chù,dōng dōng shè gǔ shēng。

二月初七日寿溪十绝

刘克庄

丑石榕堪坐,晴坡草可眠。chǒu shí róng kān zuò,qíng pō cǎo kě mián。
若非古沂水,亦是小斜川。ruò fēi gǔ yí shuǐ,yì shì xiǎo xié chuān。

二月初七日寿溪十绝

刘克庄

士不论穷达,离乡即可哀。shì bù lùn qióng dá,lí xiāng jí kě āi。
白头孙七十,岁岁扫松来。bái tóu sūn qī shí,suì suì sǎo sōng lái。

二月初七日寿溪十绝

刘克庄

仙不离人世,何须远觅仙。xiān bù lí rén shì,hé xū yuǎn mì xiān。
桃花最深处,更着小渔船。táo huā zuì shēn chù,gèng zhe xiǎo yú chuán。

二月初七日寿溪十绝

刘克庄

广筑长城一,纷纷走避秦。guǎng zhù zhǎng chéng yī,fēn fēn zǒu bì qín。
长城遍天下,底处著逃人。zhǎng chéng biàn tiān xià,dǐ chù zhù táo rén。

二月初七日寿溪十绝

刘克庄

锁却藏舟屋,丁宁勿浪开。suǒ què cáng zhōu wū,dīng níng wù làng kāi。
渔郎最饶舌,曾去引人来。yú láng zuì ráo shé,céng qù yǐn rén lái。

二月初七日寿溪十绝

刘克庄

□受职于天,李冰周处然。shòu zhí yú tiān,lǐ bīng zhōu chù rán。
何曾现灵怪,专一管丰年。hé céng xiàn líng guài,zhuān yī guǎn fēng nián。

二月初七日寿溪十绝

刘克庄

□□宽裁领,蓬头乱插花。kuān cái lǐng,péng tóu luàn chā huā。
相呼挈牲酒,再拜祷桑麻。xiāng hū qiè shēng jiǔ,zài bài dǎo sāng má。

二月初七日寿溪十绝

刘克庄

□□□夜里,折箭传黄旗。yè lǐ,zhé jiàn chuán huáng qí。
野老心无事,闻之忽皱眉。yě lǎo xīn wú shì,wén zhī hū zhòu méi。

二月初七日寿溪十绝

刘克庄

□□眼中人,累累原上坟。yǎn zhōng rén,lèi lèi yuán shàng fén。
昔作夸毗子,今为冥漠君。xī zuò kuā pí zi,jīn wèi míng mò jūn。

二月初七日寿溪十绝

刘克庄

城郭有时变,市朝回首非。chéng guō yǒu shí biàn,shì cháo huí shǒu fēi。
谁为辽鹤说,第一莫来归。shuí wèi liáo hè shuō,dì yī mò lái guī。

即事十绝

刘克庄

战士不解甲,于今四十年。zhàn shì bù jiě jiǎ,yú jīn sì shí nián。
尖量太仓粟,烂铸水衡钱。jiān liàng tài cāng sù,làn zhù shuǐ héng qián。

即事十绝

刘克庄

□□传闻恶,邕宜守备孱。chuán wén è,yōng yí shǒu bèi càn。
各宜更短制,未可靠巍冠。gè yí gèng duǎn zhì,wèi kě kào wēi guān。

即事十绝

刘克庄

国蹙公卿耻,诸贤强自宽。guó cù gōng qīng chǐ,zhū xián qiáng zì kuān。
向来沙市冢,太半徙公安。xiàng lái shā shì zhǒng,tài bàn xǐ gōng ān。