古诗词

古意二十韵

刘克庄

自从混沌死,万象困穿凿。zì cóng hùn dùn sǐ,wàn xiàng kùn chuān záo。
淳风谁挽还,古意日漓薄。chún fēng shuí wǎn hái,gǔ yì rì lí báo。
余幼胆轮囷,泛滥通流略。yú yòu dǎn lún qūn,fàn làn tōng liú lüè。
短篇堪掣鲸,片文可驱鳄。duǎn piān kān chè jīng,piàn wén kě qū è。
吾尝观窍妙,渠敢讥杂驳。wú cháng guān qiào miào,qú gǎn jī zá bó。
北未陟嵩岱,南仅览衡霍。běi wèi zhì sōng dài,nán jǐn lǎn héng huò。
菊坡评三隽,竹隐表一鹗。jú pō píng sān juàn,zhú yǐn biǎo yī è。
虽为世流传,未经圣删削。suī wèi shì liú chuán,wèi jīng shèng shān xuē。
晚岁历九州,导从惟一鹤。wǎn suì lì jiǔ zhōu,dǎo cóng wéi yī hè。
飘然乘刚风,腾而上寥廓。piāo rán chéng gāng fēng,téng ér shàng liáo kuò。
金色大千界,水涡几万落。jīn sè dà qiān jiè,shuǐ wō jǐ wàn luò。
荒哉汉陵阙,蕞尔辽城郭。huāng zāi hàn líng quē,zuì ěr liáo chéng guō。
遂窥子宗庙,尽见佛楼阁。suì kuī zi zōng miào,jǐn jiàn fú lóu gé。
叫开阊阖云,耳闻钧天乐。jiào kāi chāng hé yún,ěr wén jūn tiān lè。
吾持此安归,喜极还惊愕。wú chí cǐ ān guī,xǐ jí hái jīng è。
恍疑缘崖坠,又恐行路错。huǎng yí yuán yá zhuì,yòu kǒng xíng lù cuò。
诗魔暂辞去,来如隔日疟。shī mó zàn cí qù,lái rú gé rì nüè。
易展垂天翼,难踏实地脚。yì zhǎn chuí tiān yì,nán tà shí dì jiǎo。
万病皆有方,惟狂不可药。wàn bìng jiē yǒu fāng,wéi kuáng bù kě yào。
拙吟示儿曹,聊记武公谑。zhuō yín shì ér cáo,liáo jì wǔ gōng xuè。
刘克庄

刘克庄

刘克庄(1187~1269) 南宋诗人、词人、诗论家。字潜夫,号后村。福建莆田人。宋末文坛领袖,辛派词人的重要代表,词风豪迈慷慨。在江湖诗人中年寿最长,官位最高,成就也最大。晚年致力于辞赋创作,提出了许多革新理论。 刘克庄的作品>>

猜您喜欢

哭李公晦二首

刘克庄

洲边三亩宅,有竹有梅花。zhōu biān sān mǔ zhái,yǒu zhú yǒu méi huā。
岂不堪名世,何如勿起家。qǐ bù kān míng shì,hé rú wù qǐ jiā。
身才著朱绶,州谩出丹砂。shēn cái zhù zhū shòu,zhōu mán chū dān shā。
渺渺重湖外,悲风咽暮笳。miǎo miǎo zhòng hú wài,bēi fēng yàn mù jiā。

送邹莆田

刘克庄

日日焚香出,天知令尹心。rì rì fén xiāng chū,tiān zhī lìng yǐn xīn。
租符环境少,花判入人深。zū fú huán jìng shǎo,huā pàn rù rén shēn。
发路惟诗卷,般家亦俸金。fā lù wéi shī juǎn,bān jiā yì fèng jīn。
极为乡井惜,不是怆分襟。jí wèi xiāng jǐng xī,bù shì chuàng fēn jīn。

送邢仙游

刘克庄

彼美邢侯者,逢人满口夸。bǐ měi xíng hóu zhě,féng rén mǎn kǒu kuā。
有恩沾小户,无势挠公家。yǒu ēn zhān xiǎo hù,wú shì náo gōng jiā。
拔尽民间薤,栽添境内花。bá jǐn mín jiān xiè,zāi tiān jìng nèi huā。
吾诗采清论,一字不曾加。wú shī cǎi qīng lùn,yī zì bù céng jiā。

送权郡詹通判

刘克庄

镇静一如无,颁条甫月馀。zhèn jìng yī rú wú,bān tiáo fǔ yuè yú。
来惟居传舍,去不识兵厨。lái wéi jū chuán shě,qù bù shí bīng chú。
健判风生笔,精祈雨洒车。jiàn pàn fēng shēng bǐ,jīng qí yǔ sǎ chē。
丈夫何必假,行矣两轮朱。zhàng fū hé bì jiǎ,xíng yǐ liǎng lún zhū。

送洪使君

刘克庄

虽拥朱轓贵,清臞两鬓霜。suī yōng zhū fān guì,qīng qú liǎng bìn shuāng。
判花人竞诵,诗草士深藏。pàn huā rén jìng sòng,shī cǎo shì shēn cáng。
农饱因蠲赋,州贫为救荒。nóng bǎo yīn juān fù,zhōu pín wèi jiù huāng。
公归无愧面,应可见严光。gōng guī wú kuì miàn,yīng kě jiàn yán guāng。

送陈鲁叟使君赴广西漕

刘克庄

阖郡留无计,匆匆夺父师。hé jùn liú wú jì,cōng cōng duó fù shī。
使君三月政,遗老百年思。shǐ jūn sān yuè zhèng,yí lǎo bǎi nián sī。
远宦生华发,轻装载旧碑。yuǎn huàn shēng huá fā,qīng zhuāng zài jiù bēi。
海山应有恨,未得谢公诗。hǎi shān yīng yǒu hèn,wèi dé xiè gōng shī。

送陈鲁叟使君赴广西漕

刘克庄

韩杜曾游处,君行得细寻。hán dù céng yóu chù,jūn xíng dé xì xún。
那知瘴烟里,忽有福星临。nà zhī zhàng yān lǐ,hū yǒu fú xīng lín。
竭海求珠蚌,搜山采翠禽。jié hǎi qiú zhū bàng,sōu shān cǎi cuì qín。
定将冰与檗,一洗浊夫心。dìng jiāng bīng yǔ bò,yī xǐ zhuó fū xīn。

永嘉黄九万见访

刘克庄

避暑惟高卧,柴门闭不通。bì shǔ wéi gāo wò,chái mén bì bù tōng。
子来佩明月,予起濯清风。zi lái pèi míng yuè,yǔ qǐ zhuó qīng fēng。
有墅犹当赠,无城可得攻。yǒu shù yóu dāng zèng,wú chéng kě dé gōng。
灵舒如见问,今作灌园翁。líng shū rú jiàn wèn,jīn zuò guàn yuán wēng。

别宋斌文叔

刘克庄

天下书无数,君专治四书。tiān xià shū wú shù,jūn zhuān zhì sì shū。
因留精舍久,遂向举场疏。yīn liú jīng shě jiǔ,suì xiàng jǔ chǎng shū。
山路挑包去,秋风罢讲馀。shān lù tiāo bāo qù,qiū fēng bà jiǎng yú。
故园荒草合,似欠一番锄。gù yuán huāng cǎo hé,shì qiàn yī fān chú。

赠高九万并寄孙季蕃二首

刘克庄

诸人凋落尽,高叟亦中年。zhū rén diāo luò jǐn,gāo sǒu yì zhōng nián。
行世有千首,买山无一钱。xíng shì yǒu qiān shǒu,mǎi shān wú yī qián。
紫髯长拂地,白眼冷看天。zǐ rán zhǎng fú dì,bái yǎn lěng kàn tiān。
古道微如线,吾侪各勉旃。gǔ dào wēi rú xiàn,wú chái gè miǎn zhān。

赠高九万并寄孙季蕃二首

刘克庄

菊涧说花翁,飘蓬向浙中。jú jiàn shuō huā wēng,piāo péng xiàng zhè zhōng。
无书上皇帝,有句恼天公。wú shū shàng huáng dì,yǒu jù nǎo tiān gōng。
世事年年异,诗人个个穷。shì shì nián nián yì,shī rén gè gè qióng。
筑台并下榻,今岂乏英雄。zhù tái bìng xià tà,jīn qǐ fá yīng xióng。

题何秀才诗禅方丈

刘克庄

景建谈之子,诗禅丈室宽。jǐng jiàn tán zhī zi,shī chán zhàng shì kuān。
能将铅椠事,止作葛藤看。néng jiāng qiān qiàn shì,zhǐ zuò gé téng kàn。
坏衲蒙头易,玄机得髓难。huài nà méng tóu yì,xuán jī dé suǐ nán。
何因清夜话,分我一蒲团。hé yīn qīng yè huà,fēn wǒ yī pú tuán。

挽邵武洪倅

刘克庄

不识监州面,闻名似旧知。bù shí jiān zhōu miàn,wén míng shì jiù zhī。
空馀商榷恨,竟失合并时。kōng yú shāng què hèn,jìng shī hé bìng shí。
昔作大苏客,今观小谢诗。xī zuò dà sū kè,jīn guān xiǎo xiè shī。
西风丹旐过,一为士林悲。xī fēng dān zhào guò,yī wèi shì lín bēi。

挽叶潜仲运干

刘克庄

虽出自貂蝉,清贫雪满颠。suī chū zì diāo chán,qīng pín xuě mǎn diān。
若无槐简后,一似布衣然。ruò wú huái jiǎn hòu,yī shì bù yī rán。
读久遗编绝,藏深拱璧全。dú jiǔ yí biān jué,cáng shēn gǒng bì quán。
悲乎如此士,不贵又无年。bēi hū rú cǐ shì,bù guì yòu wú nián。

挽叶潜仲运干

刘克庄

俱入平蛮幕,同登出岭舟。jù rù píng mán mù,tóng dēng chū lǐng zhōu。
交情倾盖尽,世事阖棺休。jiāo qíng qīng gài jǐn,shì shì hé guān xiū。
客致生刍去,家惟断稿留。kè zhì shēng chú qù,jiā wéi duàn gǎo liú。
遥知风雨夜,愁绝老参谋。yáo zhī fēng yǔ yè,chóu jué lǎo cān móu。