古诗词

题佛书六言一首

刘克庄

圆随如一百八,大知识五十三。yuán suí rú yī bǎi bā,dà zhī shí wǔ shí sān。
旋学梵音朗诵,老无脚力遍参。xuán xué fàn yīn lǎng sòng,lǎo wú jiǎo lì biàn cān。
刘克庄

刘克庄

刘克庄(1187~1269) 南宋诗人、词人、诗论家。字潜夫,号后村。福建莆田人。宋末文坛领袖,辛派词人的重要代表,词风豪迈慷慨。在江湖诗人中年寿最长,官位最高,成就也最大。晚年致力于辞赋创作,提出了许多革新理论。 刘克庄的作品>>

猜您喜欢

被酒

刘克庄

酒户当年颇著声,可堪病起困飞觥。jiǔ hù dāng nián pǒ zhù shēng,kě kān bìng qǐ kùn fēi gōng。
醉呼褚令为伧父,狂唤桓公作老兵。zuì hū chǔ lìng wèi cāng fù,kuáng huàn huán gōng zuò lǎo bīng。
旧有峥嵘皆铲去,新无垒块可浇平。jiù yǒu zhēng róng jiē chǎn qù,xīn wú lěi kuài kě jiāo píng。
投床懒取骚经看,只嗅梨花解宿酲。tóu chuáng lǎn qǔ sāo jīng kàn,zhǐ xiù lí huā jiě sù chéng。

梦丰宅之二首

刘克庄

一别茫茫隔九京,梦中慷慨语如生。yī bié máng máng gé jiǔ jīng,mèng zhōng kāng kǎi yǔ rú shēng。
老犹奋笔排和议,病尚登陴募救兵。lǎo yóu fèn bǐ pái hé yì,bìng shàng dēng pí mù jiù bīng。
天夺伟人关气数,时无好汉共功名。tiān duó wěi rén guān qì shù,shí wú hǎo hàn gòng gōng míng。
残胡仍在王师老,宝剑虽埋愤未平。cán hú réng zài wáng shī lǎo,bǎo jiàn suī mái fèn wèi píng。

梦丰宅之二首

刘克庄

斯人古少况于今,每恨诸贤识未深。sī rén gǔ shǎo kuàng yú jīn,měi hèn zhū xián shí wèi shēn。
朝给赙钱方掩骨,家无馀帛可为衾。cháo gěi fù qián fāng yǎn gǔ,jiā wú yú bó kě wèi qīn。
向来夫子真知己,近世门生喜负心。xiàng lái fū zi zhēn zhī jǐ,jìn shì mén shēng xǐ fù xīn。
惟有天涯华发掾,独挥衰涕望山阴。wéi yǒu tiān yá huá fā yuàn,dú huī shuāi tì wàng shān yīn。

橘花

刘克庄

一种灵根有异芬,初开尤胜结丹蕡。yī zhǒng líng gēn yǒu yì fēn,chū kāi yóu shèng jié dān fén。
白于薝卜林中见,清似旃檀国里闻。bái yú zhān bo lín zhōng jiàn,qīng shì zhān tán guó lǐ wén。
淡月珠胎明璀粲,微风玉屑撼缤纷。dàn yuè zhū tāi míng cuǐ càn,wēi fēng yù xiè hàn bīn fēn。
平生荀令熏衣癖,露坐花间至夜分。píng shēng xún lìng xūn yī pǐ,lù zuò huā jiān zhì yè fēn。

蔷薇花

刘克庄

浥露含风匝树开,呼童净扫架边苔。yì lù hán fēng zā shù kāi,hū tóng jìng sǎo jià biān tái。
湘红染就高张起,蜀锦机成乍剪来。xiāng hóng rǎn jiù gāo zhāng qǐ,shǔ jǐn jī chéng zhà jiǎn lái。
公子但贪桃夹道,贵人自爱药翻阶。gōng zi dàn tān táo jiā dào,guì rén zì ài yào fān jiē。
宁知野老茅茨下,亦有繁英送一杯。níng zhī yě lǎo máo cí xià,yì yǒu fán yīng sòng yī bēi。

柬方寺丞病足

刘克庄

西北名山未遍经,讵宜倚杖立竛竮。xī běi míng shān wèi biàn jīng,jù yí yǐ zhàng lì líng pīng。
脉通气数医难晓,病在皮肤药易灵。mài tōng qì shù yī nán xiǎo,bìng zài pí fū yào yì líng。
昔走战场常纵靶,今居内屋更施屏。xī zǒu zhàn chǎng cháng zòng bǎ,jīn jū nèi wū gèng shī píng。
平生受用嵇康论,欲献公为座右铭。píng shēng shòu yòng jī kāng lùn,yù xiàn gōng wèi zuò yòu míng。

赠徐相师

刘克庄

许负遗书果是非,子凭何处说精微。xǔ fù yí shū guǒ shì fēi,zi píng hé chù shuō jīng wēi。
使君岂必如椰大,丞相元来要瓠肥。shǐ jūn qǐ bì rú yē dà,chéng xiāng yuán lái yào hù féi。
袖阔日常笼短刺,肩寒春未换单衣。xiù kuò rì cháng lóng duǎn cì,jiān hán chūn wèi huàn dān yī。
半头布袋挑诗卷,也道游方卖术归。bàn tóu bù dài tiāo shī juǎn,yě dào yóu fāng mài shù guī。

寄何立可提刑

刘克庄

故人握节守齐安,闻说边头事愈难。gù rén wò jié shǒu qí ān,wén shuō biān tóu shì yù nán。
赤手募丁修险隘,白头擐甲御风寒。chì shǒu mù dīng xiū xiǎn ài,bái tóu huàn jiǎ yù fēng hán。
半腰城甫包围毕,一把兵皆点摘残。bàn yāo chéng fǔ bāo wéi bì,yī bǎ bīng jiē diǎn zhāi cán。
收得去年书在架,忆君灯下展来看。shōu dé qù nián shū zài jià,yì jūn dēng xià zhǎn lái kàn。

和曾史君喜雨

刘克庄

雄乌忽变作雌霓,太守为坛水畔祠。xióng wū hū biàn zuò cí ní,tài shǒu wèi tán shuǐ pàn cí。
多谢龙公来挹彼,寄声风伯莫吹之。duō xiè lóng gōng lái yì bǐ,jì shēng fēng bó mò chuī zhī。
麦残黑穟差伤晚,秧出青针未过期。mài cán hēi suì chà shāng wǎn,yāng chū qīng zhēn wèi guò qī。
想见铃斋闻点滴,银钩满纸又成诗。xiǎng jiàn líng zhāi wén diǎn dī,yín gōu mǎn zhǐ yòu chéng shī。

哭黄直卿寺丞二首

刘克庄

久在文公几杖旁,暮年所得最精详。jiǔ zài wén gōng jǐ zhàng páng,mù nián suǒ dé zuì jīng xiáng。
贫甘香火辞符竹,病整衣冠坐箦床。pín gān xiāng huǒ cí fú zhú,bìng zhěng yī guān zuò zé chuáng。
壮士军中悲亮死,先师地下惜回亡。zhuàng shì jūn zhōng bēi liàng sǐ,xiān shī dì xià xī huí wáng。
法云破寺三间屋,却有门人远赴丧。fǎ yún pò sì sān jiān wū,què yǒu mén rén yuǎn fù sàng。

哭黄直卿寺丞二首

刘克庄

当年出塞共临戎,箭满行营戍火红。dāng nián chū sāi gòng lín róng,jiàn mǎn xíng yíng shù huǒ hóng。
督府凯旋先请去,坚城筑就独无功。dū fǔ kǎi xuán xiān qǐng qù,jiān chéng zhù jiù dú wú gōng。
身谋彼此皆迂阔,国事中间偶异同。shēn móu bǐ cǐ jiē yū kuò,guó shì zhōng jiān ǒu yì tóng。
莫怪些词含哽噎,在时曾赏小诗工。mò guài xiē cí hán gěng yē,zài shí céng shǎng xiǎo shī gōng。

不寐

刘克庄

万户千门尽拥衾,据梧展转看横参。wàn hù qiān mén jǐn yōng qīn,jù wú zhǎn zhuǎn kàn héng cān。
不知身已成衰证,枉被人疑是苦吟。bù zhī shēn yǐ chéng shuāi zhèng,wǎng bèi rén yí shì kǔ yín。
周汉前书盲记忆,乾坤外事彊思寻。zhōu hàn qián shū máng jì yì,qián kūn wài shì jiàng sī xún。
华山老子差堪语,安得呼来论此心。huá shān lǎo zi chà kān yǔ,ān dé hū lái lùn cǐ xīn。

寄夔漕王中甫

刘克庄

旧岁书犹至汉阳,新年梦已隔瞿唐。jiù suì shū yóu zhì hàn yáng,xīn nián mèng yǐ gé qú táng。
西人久苦供军费,南士专营出峡装。xī rén jiǔ kǔ gōng jūn fèi,nán shì zhuān yíng chū xiá zhuāng。
尘暗三边途尚梗,身游万里鬓应苍。chén àn sān biān tú shàng gěng,shēn yóu wàn lǐ bìn yīng cāng。
蜀山闻说多仙者,试为余求辟谷方。shǔ shān wén shuō duō xiān zhě,shì wèi yú qiú pì gǔ fāng。

旱莲

刘克庄

晴久方池可跣行,萍枯惟有草纵横。qíng jiǔ fāng chí kě xiǎn xíng,píng kū wéi yǒu cǎo zòng héng。
朱葩未见丛丛拆,绿柄才看寸寸生。zhū pā wèi jiàn cóng cóng chāi,lǜ bǐng cái kàn cùn cùn shēng。
悴若放臣临楚泽,厄于学士蹈秦坑。cuì ruò fàng chén lín chǔ zé,è yú xué shì dǎo qín kēng。
输他杭越花如锦,画舫名姝夜按笙。shū tā háng yuè huā rú jǐn,huà fǎng míng shū yè àn shēng。

辞桂帅辟书作

刘克庄

一昨闻公莫府开,梦魂频绕岭头梅。yī zuó wén gōng mò fǔ kāi,mèng hún pín rào lǐng tóu méi。
久抛靴裤辞军去,忽有弓旌扣户来。jiǔ pāo xuē kù cí jūn qù,hū yǒu gōng jīng kòu hù lái。
茅舍相过争借问,荷衣欲出却徘徊。máo shě xiāng guò zhēng jiè wèn,hé yī yù chū què pái huái。
旧时檄笔今焚弃,孤负黄金百尺台。jiù shí xí bǐ jīn fén qì,gū fù huáng jīn bǎi chǐ tái。