古诗词

游鄠山诗十二首游紫阁山

程颢

仙掌远相招,萦纡渡石桥。xiān zhǎng yuǎn xiāng zhāo,yíng yū dù shí qiáo。
瞑云生涧底,寒雨下山腰。míng yún shēng jiàn dǐ,hán yǔ xià shān yāo。
树色千层乱,天形一罅遥。shù sè qiān céng luàn,tiān xíng yī xià yáo。
吏纷难久驻,回首羡渔樵。lì fēn nán jiǔ zhù,huí shǒu xiàn yú qiáo。
程颢

程颢

程颢(1032-1085), 北宋哲学家、教育家、北宋理学的奠基者。字伯淳,学者称明道先生。洛阳(今属河南)人。神宗朝任太子中允监察御史里行。反对王安石新政。提出“天者理也”和“只心便是天,尽之便知性”的命题,认为“仁者浑然与物同体,义礼知信皆仁也”,识得此理,便须“以诚敬存之”(同上)。倡导“传心”说。承认“天地万物之理,无独必有对”。程颢学说在理学发展史上占有重要地位,后来为朱熹所继承和发展,世称程朱学派。其亲撰及后人集其言论所编的著述书籍,收入《二程全书》。 程颢的作品>>

猜您喜欢

赠司马君实

程颢

二龙闲卧洛波清,今日都门独饯行。èr lóng xián wò luò bō qīng,jīn rì dōu mén dú jiàn xíng。
愿得贤人均出处,始知深意在苍生。yuàn dé xián rén jūn chū chù,shǐ zhī shēn yì zài cāng shēng。

戏题

程颢

曾是去年赏春日,春光过了又逡巡。céng shì qù nián shǎng chūn rì,chūn guāng guò le yòu qūn xún。
却是去年春自去,我心依旧去年春。què shì qù nián chūn zì qù,wǒ xīn yī jiù qù nián chūn。

题淮南寺

程颢

南去北来休便休,白蘋吹尽楚江秋。nán qù běi lái xiū biàn xiū,bái píng chuī jǐn chǔ jiāng qiū。
道人不是悲秋客,一任晚山相对愁。dào rén bù shì bēi qiū kè,yī rèn wǎn shān xiāng duì chóu。

和王安之五首野轩

程颢

谁怜大第多奇景,自爱贫家有古风。shuí lián dà dì duō qí jǐng,zì ài pín jiā yǒu gǔ fēng。
会向红尘生野思,始知泉石在胸中。huì xiàng hóng chén shēng yě sī,shǐ zhī quán shí zài xiōng zhōng。

和王安之五首污亭

程颢

强洁犹来真有为,好高安得是无心。qiáng jié yóu lái zhēn yǒu wèi,hǎo gāo ān dé shì wú xīn。
污亭妙旨君须会,物我何争事莫侵。wū tíng miào zhǐ jūn xū huì,wù wǒ hé zhēng shì mò qīn。

春雪

程颢

二月将临尾,群阴久退潜。èr yuè jiāng lín wěi,qún yīn jiǔ tuì qián。
只知桃李艳,何复雪霜嫌。zhǐ zhī táo lǐ yàn,hé fù xuě shuāng xián。
密霰仍先集,飘霙忽散沾。mì xiàn réng xiān jí,piāo yīng hū sàn zhān。
带风成料峭,和雨作廉纤。dài fēng chéng liào qiào,hé yǔ zuò lián xiān。
江汉初弥望,珠玑亦间兼。jiāng hàn chū mí wàng,zhū jī yì jiān jiān。
片痕才著瓦,斜势渐穿帘。piàn hén cái zhù wǎ,xié shì jiàn chuān lián。
鸟化辽城鹤,途铺越女缣。niǎo huà liáo chéng hè,tú pù yuè nǚ jiān。
落英时斗舞,飞絮或同黏。luò yīng shí dòu wǔ,fēi xù huò tóng nián。
直把琼瑶比,谁疑鹄鹭挦。zhí bǎ qióng yáo bǐ,shuí yí gǔ lù xián。
透肌锥共利,洒面刃争铦。tòu jī zhuī gòng lì,sǎ miàn rèn zhēng xiān。
寒怯开闱赏,光凝伴月觇。hán qiè kāi wéi shǎng,guāng níng bàn yuè chān。
价增樵市炭,兴入酒家帘。jià zēng qiáo shì tàn,xīng rù jiǔ jiā lián。
驻足银妆履,昂头玉裹髯。zhù zú yín zhuāng lǚ,áng tóu yù guǒ rán。
如何欺煦律,重复困穷阎。rú hé qī xù lǜ,zhòng fù kùn qióng yán。
薪乏经朝备,衣因恃暖拈。xīn fá jīng cháo bèi,yī yīn shì nuǎn niān。
撷芳游女恨,忧岁老农占。xié fāng yóu nǚ hèn,yōu suì lǎo nóng zhàn。
惜竹频敲叶,愁花旋覆苫。xī zhú pín qiāo yè,chóu huā xuán fù shān。
失权悲太皞,助虐有飞廉。shī quán bēi tài hào,zhù nüè yǒu fēi lián。
骤降初疑勇,旋消亦讶谦。zhòu jiàng chū yí yǒng,xuán xiāo yì yà qiān。
朔云虽借便,水后可无厌。shuò yún suī jiè biàn,shuǐ hòu kě wú yàn。
纵任阴灵巧,难令木气歼。zòng rèn yīn líng qiǎo,nán lìng mù qì jiān。
寒威徒自奋,春气亦时添。hán wēi tú zì fèn,chūn qì yì shí tiān。
积势方平垄,澌流已坠檐。jī shì fāng píng lǒng,sī liú yǐ zhuì yán。
暗空犹沓沓,近地即占占。àn kōng yóu dá dá,jìn dì jí zhàn zhàn。
远水难遮面,高峰不裹尖。yuǎn shuǐ nán zhē miàn,gāo fēng bù guǒ jiān。
著墙聊画粉,盖地岂成盐。zhù qiáng liáo huà fěn,gài dì qǐ chéng yán。
纨扇惊尘曀,昆岗认火炎。wán shàn jīng chén yì,kūn gǎng rèn huǒ yán。
端来荐融释,空复助洳渐。duān lái jiàn róng shì,kōng fù zhù rù jiàn。
积润终滋嫩,惊雷亦震淹。jī rùn zhōng zī nèn,jīng léi yì zhèn yān。
东君莫惆怅,杲日待重瞻。dōng jūn mò chóu chàng,gǎo rì dài zhòng zhān。

代少卿和王宣徽游崇福宫

程颢

睿祖开真宇,祥光下紫微。ruì zǔ kāi zhēn yǔ,xiáng guāng xià zǐ wēi。
威容凝粹穆,仙仗俨周围。wēi róng níng cuì mù,xiān zhàng yǎn zhōu wéi。
嗣圣严追奉,神游遂此归。sì shèng yán zhuī fèng,shén yóu suì cǐ guī。
冕旒临秘殿,天日照西畿。miǎn liú lín mì diàn,tiān rì zhào xī jī。
朱凤衔星盖,清童护玉衣。zhū fèng xián xīng gài,qīng tóng hù yù yī。
鹤笙鸣远吹,珠蕊弄晴晖。hè shēng míng yuǎn chuī,zhū ruǐ nòng qíng huī。
瑶草春常在,琼霜晓未晞。yáo cǎo chūn cháng zài,qióng shuāng xiǎo wèi xī。
木文灵像出,太一醴泉飞。mù wén líng xiàng chū,tài yī lǐ quán fēi。
醮夕思飙驭,香晨望绛闱。jiào xī sī biāo yù,xiāng chén wàng jiàng wéi。
衰迟愧宫职,萧洒自忘机。shuāi chí kuì gōng zhí,xiāo sǎ zì wàng jī。

晚春

程颢

人生百年永,光景我逾半。rén shēng bǎi nián yǒng,guāng jǐng wǒ yú bàn。
中间几悲欢,况复多聚散。zhōng jiān jǐ bēi huān,kuàng fù duō jù sàn。
青阳变晚春,弱条成老干。qīng yáng biàn wǎn chūn,ruò tiáo chéng lǎo gàn。
不为时节惊,把酒欲谁劝。bù wèi shí jié jīng,bǎ jiǔ yù shuí quàn。

陪陆子履游白石万固

程颢

条山苍苍河流黄,中蒲形势天下彊。tiáo shān cāng cāng hé liú huáng,zhōng pú xíng shì tiān xià jiàng。
帝得贤侯殿一方,四年不更慰民望。dì dé xián hóu diàn yī fāng,sì nián bù gèng wèi mín wàng。
元丰戊午季春月,上心闵雨愁黎苍。yuán fēng wù wǔ jì chūn yuè,shàng xīn mǐn yǔ chóu lí cāng。
使车四出走群望,我亦奉命来侯疆。shǐ chē sì chū zǒu qún wàng,wǒ yì fèng mìng lái hóu jiāng。
情诚感格天意顺,诏书才下雨已滂。qíng chéng gǎn gé tiān yì shùn,zhào shū cái xià yǔ yǐ pāng。
病麦还青禾出土,野农鼓舞歌君王。bìng mài hái qīng hé chū tǔ,yě nóng gǔ wǔ gē jūn wáng。
故人相见不道旧,为雨欢喜殊未央。gù rén xiāng jiàn bù dào jiù,wèi yǔ huān xǐ shū wèi yāng。
圣主宽忧小臣乐,自可放荡舒胸肠。shèng zhǔ kuān yōu xiǎo chén lè,zì kě fàng dàng shū xiōng cháng。
白石万固皆胜地,主人为我携壶觞。bái shí wàn gù jiē shèng dì,zhǔ rén wèi wǒ xié hú shāng。
况逢佳日俗所尚,车马未晓填康庄。kuàng féng jiā rì sú suǒ shàng,chē mǎ wèi xiǎo tián kāng zhuāng。
扶提十里杂老幼,迤逦千骑明戈枪。fú tí shí lǐ zá lǎo yòu,yí lǐ qiān qí míng gē qiāng。
初听鸣铙入青霭,渐见朱旆辉朝阳。chū tīng míng náo rù qīng ǎi,jiàn jiàn zhū pèi huī cháo yáng。
遨头自是谢康乐,后乘独惭元漫郎。áo tóu zì shì xiè kāng lè,hòu chéng dú cán yuán màn láng。
侯来虽知有宾客,众喜更为将丰穰。hóu lái suī zhī yǒu bīn kè,zhòng xǐ gèng wèi jiāng fēng ráng。
临溪坐石遍岩谷,幽处往往闻丝簧。lín xī zuò shí biàn yán gǔ,yōu chù wǎng wǎng wén sī huáng。
山光似迎好客动,日景定为游人长。shān guāng shì yíng hǎo kè dòng,rì jǐng dìng wèi yóu rén zhǎng。
乘高望远兴不尽,恋恋不知歧路忙。chéng gāo wàng yuǎn xīng bù jǐn,liàn liàn bù zhī qí lù máng。
人生汨没苦百态,得此乐事真难常。rén shēng mì méi kǔ bǎi tài,dé cǐ lè shì zhēn nán cháng。
我辞佳境已惆怅,侯亦那得久此乡。wǒ cí jiā jìng yǐ chóu chàng,hóu yì nà dé jiǔ cǐ xiāng。
他时会合重相语,辜负泉石何能忘。tā shí huì hé zhòng xiāng yǔ,gū fù quán shí hé néng wàng。

秋日偶成

程颢

闲来无事不从容,睡觉东窗日已红。xián lái wú shì bù cóng róng,shuì jué dōng chuāng rì yǐ hóng。
万物静观皆自得,四时佳兴与人同。wàn wù jìng guān jiē zì dé,sì shí jiā xīng yǔ rén tóng。
道通天地有形外,思入风云变态中。dào tōng tiān dì yǒu xíng wài,sī rù fēng yún biàn tài zhōng。
富贵不淫贫贱乐,男儿到此是豪雄。fù guì bù yín pín jiàn lè,nán ér dào cǐ shì háo xióng。

程颢

洗涤炎埃宿雨晴,井梧一叶报秋声。xǐ dí yán āi sù yǔ qíng,jǐng wú yī yè bào qiū shēng。
气从缇室葭莩起,风向白蘋洲渚生。qì cóng tí shì jiā fú qǐ,fēng xiàng bái píng zhōu zhǔ shēng。
561234