古诗词

南浦·春水,和母见《昭代词选》、《词雅》

曹鉴冰

书屋正临溪,喜春回,浅碧粼粼晴晓。shū wū zhèng lín xī,xǐ chūn huí,qiǎn bì lín lín qíng xiǎo。
一片縠纹轻,红襟燕,掠处翠萍如扫。yī piàn hú wén qīng,hóng jīn yàn,lüè chù cuì píng rú sǎo。
仙源难觅,浮来千点桃英小。xiān yuán nán mì,fú lái qiān diǎn táo yīng xiǎo。
十里银塘,迷望眼,色映离披芳草。shí lǐ yín táng,mí wàng yǎn,sè yìng lí pī fāng cǎo。
溶溶漾漾桥边,岂离人、愁泪流将不了。róng róng yàng yàng qiáo biān,qǐ lí rén chóu lèi liú jiāng bù le。
杨柳绿阴浓,风生处,时有白鸥飞到。yáng liǔ lǜ yīn nóng,fēng shēng chù,shí yǒu bái ōu fēi dào。
烟云渺渺。yān yún miǎo miǎo。
钓船归矣渔歌悄。diào chuán guī yǐ yú gē qiāo。
试问者番新雨后,添得浪花多少。shì wèn zhě fān xīn yǔ hòu,tiān dé làng huā duō shǎo。

曹鉴冰

曹鉴冰,清代画家。女,字苇坚,号月娥。出身于诗画世家,遂亦工诗词、书画,被誉为有淑真、仲姬之风。长适同邑张曰瑚。甚为时人所重,称为“苇坚先生”。著有《绣余试砚词》、《清闺吟》等。 曹鉴冰的作品>>

猜您喜欢

松风

曹鉴冰

飘入岩松里,纷纷分外清。piāo rù yán sōng lǐ,fēn fēn fēn wài qīng。
纵非陶宰相,听去亦怡情。zòng fēi táo zǎi xiāng,tīng qù yì yí qíng。

莲花

曹鉴冰

红藕花开夏日长,薰风吹动满湖香。hóng ǒu huā kāi xià rì zhǎng,xūn fēng chuī dòng mǎn hú xiāng。
清标自合称君子,却把姿容比六郎。qīng biāo zì hé chēng jūn zi,què bǎ zī róng bǐ liù láng。

送愁次秋山韵

曹鉴冰

乘人闲处即相缠,紧压双眉太可怜。chéng rén xián chù jí xiāng chán,jǐn yā shuāng méi tài kě lián。
不是无情送君别,再留惟恐损春妍。bù shì wú qíng sòng jūn bié,zài liú wéi kǒng sǔn chūn yán。

曹鉴冰

撩烟拂雨画桥边,日送行人剧可怜。liāo yān fú yǔ huà qiáo biān,rì sòng xíng rén jù kě lián。
更恨西风斜照里,摧残犹带一声蝉。gèng hèn xī fēng xié zhào lǐ,cuī cán yóu dài yī shēng chán。
1912