古诗词

沁园春·目

曹鉴冰

烁烁清光,低映眉山,桃花是名。shuò shuò qīng guāng,dī yìng méi shān,táo huā shì míng。
惯深遮团扇,背灯角睐,潜回落月,对影斜凝。guàn shēn zhē tuán shàn,bèi dēng jiǎo lài,qián huí luò yuè,duì yǐng xié níng。
欢定含娇,醉还送悄,懊恨难禁玉筋零。huān dìng hán jiāo,zuì hái sòng qiāo,ào hèn nán jìn yù jīn líng。
无人处,把鸳巾轻拭,装出多情。wú rén chù,bǎ yuān jīn qīng shì,zhuāng chū duō qíng。
日长何事瞢腾。rì zhǎng hé shì méng téng。
凭案叠残编展未曾。píng àn dié cán biān zhǎn wèi céng。
喜才临碧涧,盈盈秋水,乍开青镜。xǐ cái lín bì jiàn,yíng yíng qiū shuǐ,zhà kāi qīng jìng。
闪闪春星。shǎn shǎn chūn xīng。
吟倦窗前,绣慵楼上,瞥见归舟带笑迎。yín juàn chuāng qián,xiù yōng lóu shàng,piē jiàn guī zhōu dài xiào yíng。
风流样,怕端溪鸲鹆,输与精莹。fēng liú yàng,pà duān xī qú yù,shū yǔ jīng yíng。

曹鉴冰

曹鉴冰,清代画家。女,字苇坚,号月娥。出身于诗画世家,遂亦工诗词、书画,被誉为有淑真、仲姬之风。长适同邑张曰瑚。甚为时人所重,称为“苇坚先生”。著有《绣余试砚词》、《清闺吟》等。 曹鉴冰的作品>>

猜您喜欢

松风

曹鉴冰

飘入岩松里,纷纷分外清。piāo rù yán sōng lǐ,fēn fēn fēn wài qīng。
纵非陶宰相,听去亦怡情。zòng fēi táo zǎi xiāng,tīng qù yì yí qíng。

莲花

曹鉴冰

红藕花开夏日长,薰风吹动满湖香。hóng ǒu huā kāi xià rì zhǎng,xūn fēng chuī dòng mǎn hú xiāng。
清标自合称君子,却把姿容比六郎。qīng biāo zì hé chēng jūn zi,què bǎ zī róng bǐ liù láng。

送愁次秋山韵

曹鉴冰

乘人闲处即相缠,紧压双眉太可怜。chéng rén xián chù jí xiāng chán,jǐn yā shuāng méi tài kě lián。
不是无情送君别,再留惟恐损春妍。bù shì wú qíng sòng jūn bié,zài liú wéi kǒng sǔn chūn yán。

曹鉴冰

撩烟拂雨画桥边,日送行人剧可怜。liāo yān fú yǔ huà qiáo biān,rì sòng xíng rén jù kě lián。
更恨西风斜照里,摧残犹带一声蝉。gèng hèn xī fēng xié zhào lǐ,cuī cán yóu dài yī shēng chán。
1912