古诗词

叙雨

张耒

西山之泉兮冽以清,淳注万古兮无亏盈。xī shān zhī quán xī liè yǐ qīng,chún zhù wàn gǔ xī wú kuī yíng。
应龙蟠守兮谨防扃,有神司之兮帅群灵。yīng lóng pán shǒu xī jǐn fáng jiōng,yǒu shén sī zhī xī shuài qún líng。
神君曷处兮山之穹,云郛雾阙兮都邃宫。shén jūn hé chù xī shān zhī qióng,yún fú wù quē xī dōu suì gōng。
腾驾逸景兮驭清风,上友仙圣兮佑帝躬。téng jià yì jǐng xī yù qīng fēng,shàng yǒu xiān shèng xī yòu dì gōng。
惟今之旱兮非神曷愬,家无馀粮兮麦不庇雨。wéi jīn zhī hàn xī fēi shén hé sù,jiā wú yú liáng xī mài bù bì yǔ。
土飘尘扬兮迷行错步,魃威孔张兮炽莫予御。tǔ piāo chén yáng xī mí xíng cuò bù,bá wēi kǒng zhāng xī chì mò yǔ yù。
挹水一勺兮荐羔豚,曷求于水兮神实凭。yì shuǐ yī sháo xī jiàn gāo tún,hé qiú yú shuǐ xī shén shí píng。
土有蔬兮林有实,芼馨香兮菹芳郁。tǔ yǒu shū xī lín yǒu shí,mào xīn xiāng xī jū fāng yù。
神我飨兮临我堂,酌芝醑兮御椒浆。shén wǒ xiǎng xī lín wǒ táng,zhuó zhī xǔ xī yù jiāo jiāng。
巫甚祇兮时甚良,哀我疾兮降我祥。wū shén qí xī shí shén liáng,āi wǒ jí xī jiàng wǒ xiáng。
神君仁兮念下民,抚民灾兮号帝阍。shén jūn rén xī niàn xià mín,fǔ mín zāi xī hào dì hūn。
帝念神君兮诏雨官,叱驭六龙兮奋互飞。dì niàn shén jūn xī zhào yǔ guān,chì yù liù lóng xī fèn hù fēi。
骞掣飞电兮鼓雷震,俾霈尔泽兮正无限。qiān chè fēi diàn xī gǔ léi zhèn,bǐ pèi ěr zé xī zhèng wú xiàn。
山灵川怪兮更腾奔,角毛羽鬣兮烂鳞鳞。shān líng chuān guài xī gèng téng bēn,jiǎo máo yǔ liè xī làn lín lín。
前幢后旆兮玄双轮,椎轰喧呵兮翻乾坤。qián chuáng hòu pèi xī xuán shuāng lún,chuí hōng xuān hē xī fān qián kūn。
神龙九鬣兮杂蛟鲲,瞠眼飞涎兮翻腭龈。shén lóng jiǔ liè xī zá jiāo kūn,chēng yǎn fēi xián xī fān è kěn。
伏潜羲和兮止星辰,一洒万里兮倾河津。fú qián xī hé xī zhǐ xīng chén,yī sǎ wàn lǐ xī qīng hé jīn。
妖风失威兮敛以奔,魃濡厥裳兮伏以蹲。yāo fēng shī wēi xī liǎn yǐ bēn,bá rú jué shang xī fú yǐ dūn。
槁苏焦泽兮息惔焚,优渥润沃兮无涯垠。gǎo sū jiāo zé xī xī tán fén,yōu wò rùn wò xī wú yá yín。
菽麰诜诜兮奋裳绅,秋种既即兮农则勤。shū móu shēn shēn xī fèn shang shēn,qiū zhǒng jì jí xī nóng zé qín。
既足而止兮披雾昏,朝阳清明兮敛游尘。jì zú ér zhǐ xī pī wù hūn,cháo yáng qīng míng xī liǎn yóu chén。
功成不居兮驾归云,空山寥寥兮夜无闻。gōng chéng bù jū xī jià guī yún,kōng shān liáo liáo xī yè wú wén。
灵泉幽幽兮湛奫沦,竭诚莫报兮仁哉君。líng quán yōu yōu xī zhàn yūn lún,jié chéng mò bào xī rén zāi jūn。
张耒

张耒

北宋文学家,擅长诗词,为苏门四学士之一。《全宋词》《全宋诗》中有他的多篇作品。早年游学于陈,学官苏辙重爱,从学于苏轼,苏轼说他的文章类似苏辙,汪洋澹泊。其诗学白居易、张籍,如:《田家》《海州道中》《输麦行》多反映下层人民的生活以及自己的生活感受,风格平易晓畅。著作有《柯山集》五十卷、《拾遗》十二卷、《续拾遗》一卷。《宋史》卷四四四有传。 张耒的作品>>

猜您喜欢

冬日放言二十一首

张耒

寒羊肉如膏,江鱼如切玉。hán yáng ròu rú gāo,jiāng yú rú qiè yù。
肥兔与奔鹑,日夕悬庖屋。féi tù yǔ bēn chún,rì xī xuán páo wū。
嬉嬉顾妻孥,滋味喉可欲。xī xī gù qī nú,zī wèi hóu kě yù。
谪官但强名,比者何不足。zhé guān dàn qiáng míng,bǐ zhě hé bù zú。

冬日放言二十一首

张耒

酒圣卯时欢,此语闻乐天。jiǔ shèng mǎo shí huān,cǐ yǔ wén lè tiān。
安用苦了了,白日供忧煎。ān yòng kǔ le le,bái rì gōng yōu jiān。
浮世本幻妄,空花电露然。fú shì běn huàn wàng,kōng huā diàn lù rán。
人间无实事,惟醉庶几焉。rén jiān wú shí shì,wéi zuì shù jǐ yān。

冬日放言二十一首

张耒

愈老愈嗜酒,益醉益自然。yù lǎo yù shì jiǔ,yì zuì yì zì rán。
两人同坠车,醉者乃得全。liǎng rén tóng zhuì chē,zuì zhě nǎi dé quán。
我不但醉酒,天和醉心源。wǒ bù dàn zuì jiǔ,tiān hé zuì xīn yuán。
当其醉甚时,更类痴与顽。dāng qí zuì shén shí,gèng lèi chī yǔ wán。

冬日放言二十一首

张耒

至道与物反,夫岂会俗心。zhì dào yǔ wù fǎn,fū qǐ huì sú xīn。
圣处有阃域,扃钥一何深。shèng chù yǒu kǔn yù,jiōng yào yī hé shēn。
时时资美酒,可得及其门。shí shí zī měi jiǔ,kě dé jí qí mén。
送君者既返,君驾胡可寻。sòng jūn zhě jì fǎn,jūn jià hú kě xún。

冬日放言二十一首

张耒

清晨坐官舍,官舍复何有。qīng chén zuò guān shě,guān shě fù hé yǒu。
离披经雨菊,萧疏委风柳。lí pī jīng yǔ jú,xiāo shū wěi fēng liǔ。
饱食或至睡,涉笔无可否。bǎo shí huò zhì shuì,shè bǐ wú kě fǒu。
油然有好怀,日暮归饮酒。yóu rán yǒu hǎo huái,rì mù guī yǐn jiǔ。

冬日放言二十一首

张耒

日暮归饮酒,儿女戏我前。rì mù guī yǐn jiǔ,ér nǚ xì wǒ qián。
须臾径三酌,据榻已欣然。xū yú jìng sān zhuó,jù tà yǐ xīn rán。
老妻坐我傍,肴胾已炮煎。lǎo qī zuò wǒ bàng,yáo zì yǐ pào jiān。
大胜刘伶妇,区区为酒钱。dà shèng liú líng fù,qū qū wèi jiǔ qián。

冬日放言二十一首

张耒

我初谪官时,帝问司酒神。wǒ chū zhé guān shí,dì wèn sī jiǔ shén。
曰此好酒徒,聊给酒养真。yuē cǐ hǎo jiǔ tú,liáo gěi jiǔ yǎng zhēn。
去国一千里,齐安酒最醇。qù guó yī qiān lǐ,qí ān jiǔ zuì chún。
失火而遇雨,仰戴天公仁。shī huǒ ér yù yǔ,yǎng dài tiān gōng rén。

冬日放言二十一首

张耒

吾腹如鸱夷,但满贮醇酒。wú fù rú chī yí,dàn mǎn zhù chún jiǔ。
外圆故不滞,中静一无有。wài yuán gù bù zhì,zhōng jìng yī wú yǒu。
纷纷千百辈,纳若一尘垢。fēn fēn qiān bǎi bèi,nà ruò yī chén gòu。
下而至真源,保之故难朽。xià ér zhì zhēn yuán,bǎo zhī gù nán xiǔ。

冬日放言二十一首

张耒

淮阳名都会,爽垲太昊墟。huái yáng míng dōu huì,shuǎng kǎi tài hào xū。
最爱西城道,汪汪数顷湖。zuì ài xī chéng dào,wāng wāng shù qǐng hú。
古木巢翠鸟,清濠见游鱼。gǔ mù cháo cuì niǎo,qīng háo jiàn yóu yú。
幽居多不惬,怀我平生娱。yōu jū duō bù qiè,huái wǒ píng shēng yú。

冬日放言二十一首

张耒

灵通古丛林,他日休吾车。líng tōng gǔ cóng lín,tā rì xiū wú chē。
出门循古城,荒圃畦寒蔬。chū mén xún gǔ chéng,huāng pǔ qí hán shū。
手种堂下花,颇已数尺馀。shǒu zhǒng táng xià huā,pǒ yǐ shù chǐ yú。
何人揽其华,故人应念予。hé rén lǎn qí huá,gù rén yīng niàn yǔ。

冬日放言二十一首

张耒

塞向久室处,帟幕亦复周。sāi xiàng jiǔ shì chù,yì mù yì fù zhōu。
温炉炽薪炭,永夜炎光流。wēn lú chì xīn tàn,yǒng yè yán guāng liú。
五更屋霜重,重衾如无裘。wǔ gèng wū shuāng zhòng,zhòng qīn rú wú qiú。
兴怀无衣子,卒岁聊优游。xīng huái wú yī zi,zú suì liáo yōu yóu。

冬日放言二十一首

张耒

陶潜经世才,龃龉不得肆。táo qián jīng shì cái,jǔ yǔ bù dé sì。
彼宁徒嗜饮,有蕴托诸醉。bǐ níng tú shì yǐn,yǒu yùn tuō zhū zuì。
时时吐高词,颇复见一二。shí shí tǔ gāo cí,pǒ fù jiàn yī èr。
义熙书甲子,此意有泾渭。yì xī shū jiǎ zi,cǐ yì yǒu jīng wèi。

冬日放言二十一首

张耒

葛公盖世才,功业亦云偶。gé gōng gài shì cái,gōng yè yì yún ǒu。
世无左将军,老作躬耕叟。shì wú zuǒ jiāng jūn,lǎo zuò gōng gēng sǒu。
皇天挺奇产,必使有所受。huáng tiān tǐng qí chǎn,bì shǐ yǒu suǒ shòu。
珠玉在山渊,终为王府有。zhū yù zài shān yuān,zhōng wèi wáng fǔ yǒu。

冬日放言二十一首

张耒

秦人焚诗书,意欲遂绝灭。qín rén fén shī shū,yì yù suì jué miè。
六经至今存,何曾损毫发。liù jīng zhì jīn cún,hé céng sǔn háo fā。
兴衰有天理,人力自浅拙。xīng shuāi yǒu tiān lǐ,rén lì zì qiǎn zhuō。
不忧骊山墓,回首遭发掘。bù yōu lí shān mù,huí shǒu zāo fā jué。

冬日放言二十一首

张耒

元子本豪爽,颇复有俗气。yuán zi běn háo shuǎng,pǒ fù yǒu sú qì。
孟嘉亦可人,乃与较权势。mèng jiā yì kě rén,nǎi yǔ jiào quán shì。
崛强尽百年,究竟成何事。jué qiáng jǐn bǎi nián,jiū jìng chéng hé shì。
江左无英雄,汝得免徒隶。jiāng zuǒ wú yīng xióng,rǔ dé miǎn tú lì。